Edit: Hương
Q: Làm thế nào để khiến một người phát điên.
A: Hãy để em ấy ra ngoài gặp quỷ ở nhà gặp ác quỷ.
Tôi thấy rõ ràng tôi đã không thể cứu được. Tôi từ bỏ sự kháng cự và từ bỏ điều trị. Tôi bị ông già kia dài dòng điên cuồng tẩy não, kết luận chính là tôi không có bệnh, tôi bình thường.
Tôi cảm thấy đây là một văn phòng tư vấn tâm lý rất khéo léo, ông ghi nhận ý tưởng của mọi người, và ủng hộ họ đưa vào thực tế, đương nhiên có rất nhiều đánh giá khen ngợi, đây chính là mục đích và bản chất của cái tên “bạn không bị bệnh.”
Người khác tôi không biết, tóm lại tôi cảm thấy mình giống như rơi vào một tổ chức truyền bá nào đó lấy danh nghĩa tình yêu, người khởi xướng là Trần Vũ, người thực hiện là Trần Vũ, người trợ công là ông ấy, người xem náo nhiệt cũng là ông ấy, hai người bọn họ bắt được một con dê xui xẻo là tôi, phá hủy trụ cột tinh thần và làm lung lay những nguyên tắc cơ bản của tôi.
Tôi đã dành ba trăm tệ, nghe những câu súp gà trong ba giờ cho tự do, cho tình yêu, phấn đấu cho tương lai, cảm thấy mình mở miệng có thể bay ra hành lá và rau mùi và các gia vị khác.
Lời nói của ông ấy khắc sâu trong đầu tôi, Trần Vũ cũng quấn chặt lấy tôi, tôi thâm chí còn nghi ngờ rằng em ấy đã cài thứ gì đó trên điện thoại của tôi, trên người tôi.
Nói thật, chẳng ai có thể chịu đựng được sự quan tâm tỉ mỉ này: mỗi buổi sáng em ấy thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức, nắm chính xác thời gian bạn rửa mặt và ngủ gật, cũng sẽ nhắc nhở bạn hôm nay có lớp môn gì, học thể dục nhớ mang giày thể thao, ăn mặc gọn gàng và ngồi xuống bàn, bữa sáng không nóng, ăn vừa vặn, còn rất phong phú, hầu như không lặp lại, ăn xong còn có thể thong dong đến trường, vừa tan học làcó tin nhắn nhắc nhở, đừng uống nước lạnh, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không được ngồi xuống ngay sau khi tập thể dục, nhắc nhở bạn ăn gì sau giờ học, không được ăn vặt ...
Tôi không có gì để nói.
Tôi nói rằng em ấy lên lớp học tập chăm chỉ, , để mặc tôi, em ấy trả lời tôi: "Anh nghe lời em sẽ không lo lắng." ”
Tôi thao, tôi là anh trai, anh trai, tôi là anh trai!!!
Tôi luôn cảm thấy mặt mũi và tôn nghiêm của mình, cho dù là anh trai hay đàn ông đều bị ném xuống đất.
Tôi nói với Trần Vũ em ân cần như vậy anh thật sự chịu không nổi, em có thể trở lại như trước được hay không? Em ấy nghiêm túc làm đề, đầu cũng không ngẩng lên, bình tĩnh nói: "Em đang theo đuổi anh. ”
Tôi nhìn hàng mi dài của em ấy không biết phải nói gì, đầu ngón tay em ấy dừng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, lấy ra một quyển sổ, dùng bút chì vẽ hai người nhỏ đầu to, một người đang hôn hai má đối phương, khuôn mặt thẹn thùng bị hôn đỏ lên.
Tôi không biết em ấy còn có thể vẽ mấy thứ này, trong ấn tượng của tôi, em ấy vẫn là một người đàn ông kỹ sư lạnh lùng, đạo cụ cơ giới đầy nhà cộng thêm em ấy không thích nói chuyện, luôn nghiên cứu một mình, còn không thích ánh sáng, thật sự có loại khí chất u ám cao lãnh, tương phản như vậy, khiến em ấy và bức tranh đều rất đáng yêu.
Sau đó em ấy đưa cho tôi quyển sổ, bút cũng đưa cho tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ trước vẻ ngoài của em ấy, nhưng tôi không biết ý em ấy là gì.
Em ấy im lặng di chuyển ghế ra sau lưng tôi, sau đó giang rộng hai tay, ôm tôi từ phía sau, một tay ấn bút, một tay nắm tay tôi, tựa cằm lên vai tôi.
Thân thể tôi cứng đờ không dám nhúc nhích, sườn mặt em ấy cách má tôi thật gần, tôi cảm giác mình sắp không thở được, em ấy lại nghiêm túc chuyên chú cầm lấy tay tôi, bắt đầu viết vào quyển sổ.
Đầu bút sắc bén chuyển đến trên người thứ nhất, em ấy bắt đầu viết từng nét từng nét, tôi nhìn chằm chằm tờ giấy này, nghe được nhịp tim của mình, cảm giác đèn bàn rất chói mắt.
Một ngang một thẳng một cái móc, bàn tay cầm bút của tôi cứng ngắc giống như gỗ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, rất dính.
Trần Vũ cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: "Thả lỏng, Vụ Vụ. ”
Tôi nuốt nước miếng, không thể thoải mái được.
Tôi ngửi thấy mùi sữa tắm trên người em ấy, mùi rất nhạt, không cẩn thận ngửi sẽ không ngửi được, nhưng hiện tại lại quanh quẩn ở chóp mũi tôi. Tôi xuất thần nghĩ, đây là tôi mua cho em ấy, kệ hàng thương mại rẻ nhất, sau khi mua về, ba tôi nói bên trong giống như nước, một chút hương vị cũng không có, trách không được rẻ như vậy, tôi cũng ghét bỏ, đã sớm đổi loại khác, nhưng em ấy vẫn luôn sử dụng thương hiệu này, và một thanh gỗ nhỏ dựng lên bên cạnh ống đựng bút của mình, đó là khi em ấy còn nhỏ, tôi nhặt một chiếc cối xay gió ở trường, rất vui vẻ mang về nhà cho em ấy, kết quả là về nhà chỉ còn lại một cây gậy, em ấy cũng không ném, vẫn giữ cho đến bây giờ ......
Như biết tôi mất tập trung, em ấy nhéo tay tôi, nhẹ giọng nói: "Trần Vũ. ”
Nói xong tôi thấy trên đầu của một người được viết hai chữ Trần Vũ, sau đó, em ấy nắm tay tôi viết tên cho cái người bị hôn kia.
Một ngang một thẳng một móc cong.
Em ấy gằn từng chữ nói: "Trần, Vụ. ”
Sau khi viết xong có khoảng lặng ngắn ngủi, tôi nhìn nội dung trong sách, càng xem càng cảm thấy xấu hổ khó chịu, sau đó tay em ấy sờ lên mặt tôi, quay đầu tôi qua. Tôi nhìn con ngươi đen sạch sẽ của em ấy, sững sờ trong giây lát.
Có lẽ xuất phát từ tận đáy lòng, lông mày Trần Vũ rất sắc bén, chứng tỏ em ấy cũng không dễ nói chuyện, mà là rất mạnh mẽ và bá đạo, sự thật cũng giống như thế, vừa nhìn đã cho người ta có cảm tình, nhưng sẽ không làm cho người khác cảm thấy dịu dàng, đối diện với đôi mắt như vậy, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi.
Tôi cúi đầu tránh tầm mắt của em ấy, em ấy lại hết lần này tới lần khác nâng cằm tôi lên, nhất định muốn tôi nhìn em ấy, sau đó tới gần, hôn tới.
Thật kỳ lạ, em ấy luôn nhắm mắt trước khi em ấy hôn tôi. Khiến cho tôi luôn sững sờ trong giây lát, nhìn lông mi run rẩy của em ấy, sau đó em ấy sẽ ngậm lấy môi của tôi.
Tôi không há miệng, em ấy liền dùng đầu lưỡi thăm dò, tôi đẩy em ấy ra, em ấy lại ôm chặt tôi. Tôi cố ý cắn chặt răng, em ấy cười khẽ một tiếng sau đó nắm lấy đũng quần của tôi, tôi trợn to mắt muốn mắng em ấy, vừa mới há miệng đã bị em ấy lợi dụng, đầu lưỡi linh hoạt giống như một con cá, liếm làm cho đốt sống của tôi đều mềm nhũn, vừa mềm vừa tê, còn ngứa, tôi muốn đẩy em ấy ra, em ấy liền hút đầu lưỡi tôi không buông, rồi lật người tôi lại, nắm lấy cổ tay tôi, đặt mạnh lên vai em ấy, một tay nắm lấy gáy tôi, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giống như đang an ủi.
Tôi không thể nhìn em ấy, chỉ cần tôi nhìn em ấy đều sẽ bị hôn.
Tôi cũng không biết hôn có gì hay, nhưng em ấy rất say mê, giữa lông mày và ánh mắt của em ấy quyến rũ đến chết người , so ra thì tôi giống như một cái bánh bao khô không hiểu chuyện. Nhưng lùi một bước mà nói, sự đụng chạm quá rõ ràng, tôi biết em ấy đang liếʍ hàm trên của tôi, vòng quanh đầu lưỡi của tôi, liếʍ răng của tôi, mà tôi không làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn bị em ấy đòi hỏi, nhưng hôn không buông cũng làm cho tôi buồn bực, bởi vì tôi không thở được, cảm giác không khí trong cơ thể từng chút từng chút bị hút đi, dần dần có hơi choáng váng, giống như là cảm lạnh mũi bị nghẽn, muốn dùng miệng hít thở, nhưng lại không có biện pháp, không có năng lực tự chủ, nước miếng đều theo khóe miệng chảy xuống, Tôi nhíu mày giãy dụa, nhưng em ấy không buông, thẳng đến khi tôi cảm thấy linh hồn của mình sắp bị em ấy hút ra, em ấy mới buông tôi ra.
Tôi vô thức túm lấy quần áo của em ấy mà thở dốc, cúi đầu vững vàng hô hấp, nhưng càng ngày càng xấu hổ.
Chỗ đó của em ấy cứng lại có thể thấy bằng mắt thường.
Tôi không dám thở, cảm giác như bị ai đó bóp chặt, tay nắm lấy quần áo em ấy cũng không biết nên siết chặt hay buông ra.
Em ấy rỗ ràng cảm nhận được điều đó, nhưng vẫn dọc theo lưng tôi một cách bình tĩnh thong dong.
Sau đó, em ấy dừng lại, giọng khàn khàn, cười nói: "Sao anh lại run." ”
Lần trước em ấy cứng trước mặt tôi, là lần đầu tiên chúng tôi hôn môi, lâu như vậy, lại... Đại não của tôi hiện lên rất nhiều thứ có thể nhìn và không thể nhìn, còn có nội dung trong quyển sổ của em ấy, nhưng lại giống như một mảnh trống rỗng.
Em ấy nắm lấy tóc của tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên, nhìn tôi từ trên cao, tôi thấy trong mắt mình là khϊếp sợ và sợ hãi của riêng mình, ngón tay cái của em ấy chạm vào khóe môi của tôi: "Anh càng nhìn nó càng cứng hơn. ”
"Anh..." Tôi há miệng, lại ngậm lại.
Em ấy buông tôi ra, ngón cái sờ sờ ngón trỏ, thờ ơ nói: "Anh muốn ra ngoài hay là nhìn em thủ da^ʍ? ”
Tôi ngay lập tức đứng lên rời đi, vừa sờ đến tay nắm cửa, lại bị em ấy mạnh mẽ đè ở trên cửa, tôi chấn động, cánh tay em ấy đè lên cổ tôi, tôi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thấy con ngươi mỉm chứa ý cười của em ấy. Em ấy cúi người hôn đuôi mắt của tôi, tay không thành thật sờ lưng tôi.
“Trần Vũ.” Huyệt thái dương của tôi giật giật: "Buông ra! ”
"Em sẽ buông." "Chóp mũi của em ấy cọ xát vào tai tôi: "Nhưng em cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ để bắn ra, anh, anh sẽ thỏa mãn em, phải không?" ”
Sự bất an trong lòng tôi càng ngày càng mãnh liệt: "Con mẹ nó buông ra! ”
Tay em ấy dọc theo xương sống một đường đi xuống dưới, tôi cảm giác có một con rắn đang bò trên người tôi, ngay lập tức nổi lên một thân da gà, em ấy không chút do dự luồn vào quần của tôi, sờ mông tôi, vừa xoa vừa bóp, sau đó tiến về phía trước.
"Đừng——" Tôi gầm nhẹ ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Em ấy giống như cũng bị bất ngờ trong giây lát, cúi đầu cười, đè tôi càng chặt.
"Anh cũng cứng à? " em ấy sờ sờ hạ thân của tôi, cả người tôi run lên, tay nắm chặt tay nắm cửa, chỉ biết nhắm mắt lại, xấu hổ đến mức vành tai sắp nóng đến bốc hơi.
Em ấy ra sức vuốt ve, tôi cau mày, cắn chặt môi dưới, tay càng siết chặt, em ấy ý vị sâu xa nói: "Thì ra Vụ Vụ thích em thô bạo một chút. ”
Tôi không muốn để ý đến em ấy.
Bởi vì em ấy đang nói sự thật.
Lúc hôn tôi cũng không có nhiều cảm giác, có lẽ bởi vì trong lòng vẫn coi em ấy như em trai của mình, cho nên hôn cũng không sao, chỉ cần em ấy nói, hoặc là làm bất kỳ chuyện gì liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, hoặc là hành động ám chỉ về tìиɧ ɖu͙©, tôi đều sẽ không khống chế được cảm giác, bởi vì khi đó không phải là kɧoáı ©ảʍ vô đạo đức gì cuốn lấy tôi, mà là tôi theo bản năng coi em ấy như một người đàn ông, không phải là một đứa trẻ mà tôi biết, Tiểu Vũ, mà là một người đàn ông có du͙© vọиɠ với tôi, muốn khống chế tôi, chiếm hữu tôi, Trần Vũ.
Kɧoáı ©ảʍ càng tích càng nhiều, em ấy xoay người tôi lại.
Chính diện đối diện, tôi càng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu chỉ muốn trốn tránh, em ấy hết lần này tới lần khác bóp cổ tôi, muốn tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, hoặc là nói em ấy muốn nhìn biểu cảm trên mặt của tôi.
"Tiểu dối trá. "Em ấy cắn môi tôi, nặng nề thở dốc: "Vụ Vụ, anh còn lừa em một lần nữa, em sẽ đánh mông anh, nghe thấy không?" ”
Tôi tìm mọi cách giãy dụa, vẫn mở mắt ra, đáng thương tìm lại mặt mùi cho mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi mới là anh trai. ”
Em ấy cười ra tiếng, mạnh mẽ tăng tốc, tôi không phòng bị, không hai lần liền bắn. Em ấy cúi đầu nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, giương mắt nhìn tôi: "Anh trai làm gương như vậy sao? ”
Mặt tôi đỏ lên, không thể nói lời phản bác.
Em ấy nhìn tôi, thong thả nâng qυầи ɭóŧ của tôi lên, tôi mới phát hiện quần đã sớm bị em ấy lột ra, vội vàng đẩy em ấy ra tự mình xách quần lên. Sau hai giây đấu tranh trong nội tâm, tôi vẫn cảm thấy quá xấu hổ, cứ để bản thân nhát gan như vậy đi, tôi xoay người chuẩn bị chạy. Em ấy nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay tôi bằng tay kia, tôi cứng ngắc quay đầu, cười, em ấy buồn cười nhìn tôi: "Cũng không làm anh, anh sợ cái gì." ”
Tôi nghẹn lại: "Ai sợ! ”
Em ấy một mình nhướng mày, ra vẻ kinh ngạc nói: "Thì ra Vụ Vụ không sợ bị em làm. ”
Tôi hối hận: "Ai đã nói với em những điều này!!! ”
Em ấy cười cười, vươn đầu lưỡi trước mặt tôi liếʍ một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, tôi sửng sốt, lắp bắp nói không nên lời, em ấy đưa tay khép cằm tôi lại, hạ thấp giọng nói: "Vụ Vụ, đừng xấu hổ, tận tình ý da^ʍ với em. ”
"Hương vị của anh thực sự rất tuyệt. ”