Edit: Hương
Tôi đeo tạp dề nấu ăn trong bếp và nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngoài phòng khách.
Tôi vừa đặt cà rốt đã rửa xong đặt lên bàn chuẩn bị cắt, phía sau đột nhiên xuất hiện một đôi tay, giữ lấy eo tôi ép vào trong ngực em ấy.
Tôi đυ.ng phải l*иg ngực cứng rắn của em ấy, có chút khó chịu, em ấy đưa ngón cái vào trong miệng tôi giữ cằm tôi, tay kia luồn vào áo tôi, vuốt ve hai điểm trước ngực tôi, từng đợt kɧoáı ©ảʍ truyền đến, tôi khom lưng, đứng không vững, em ấy cọ cọ đỉnh đầu của tôi, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào lỗ tai tôi, tôi nghiêng đầu tránh né, lại bị em ấy ấn đầu lưỡi, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, tôi ngậm ngón cái của em ấy, phát ra âm thanh khiêu da^ʍ dính dính như môi răng giao triền.
Tôi mặt đỏ tai hồng, tay em ấy chyển từ l*иg ngực của tôi đến hạ thể, bắt lấy du͙© vọиɠ của tôi, tôi thoải mái hừ một tiếng, tầm mắt có chút mơ hồ, em ấy lại lấy cà rốt vừa rửa sạch trêu chọc tôi, chọc vào cái lỗ nhỏ, tôi trừng mắt nhìn em ấy, răng đều đang run rẩy, lớp biểu bì lạnh lẽo thô ráp của cà rốt ma sát vào hạ thân, em ấy thô bạo và mạnh mẽ đùa bỡn tôi, lại nghiêm túc đứng đắn cảnh cáo tôi.
"Đừng chảy nước, Vụ Vụ, cà rốt đều bị anh làm bẩn rồi. ”
Tôi ngậm ngón tay cái của em ấy, xấu hổ đến cùng cực, chỉ muốn đẩy em ấy ra, em ấy lại dịu dàng hôn lên đỉnh đầu tôi, khàn giọng bên tai tôi nói: "Đợi lát nữa ăn cơm đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của Vụ Vụ. ”
"Phải không?" Vụ Vụ. ”
"Vụ Vụ, muốn chồng liếʍ tiểu Vụ Vụ không? ”
"Dạng chân ra, tiểu Vụ Vụ, chồng liếʍ sạch sẽ cho anh. ”
Tôi bị em ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn ra, em ấy cúi đầu cười, rút ngón cái ra nâng cằm tôi lên, tôi thấy khuôn mặt tuấn tú của em ấy kɧoáı ©ảʍ gì cũng biến mất, mở to mắt hét lên: "Đừng chạm vào tôi! ”
Em ấy mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, từ từ cúi đầu về phía tôi, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt của tôi.
"Hôn cũng đã hôn, sờ cũng sờ rồi, Vụ Vụ, sướng xong là trở mặt như vậy sao? ”
"Sao anh lại tệ như vậy. ”
Em ấy đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ chạm lên tai tôi, tôi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình qua đồng tử đen kịt của em ấy.
Chóp mũi của tôi và chóp mũi của em ấy chạm nhau, môi chạm môi, nhưng không hôn tôi.
Em ấy đang tức giận.
Em ấy đang nhìn tôi.
Tôi nuốt nước bọt và bắt đầu run rẩy.
Em ấy ôm mặt tôi, nhắm mắt lại và hôn.
"Anh ơi. ”
"Vụ Vụ. ”
“Trần Vụ. ”
"Chiếm hữu em. ”
Chiếm hữu ... Tiểu Vũ?
Tôi nhìn em ấy trong sự ngỡ ngàng, để cho em ấy cuốn lấy đầu lưỡi của tôi.
Tại sao... Tại sao...
Tại sao em ấy không cảm thấy buồn nôn khi làm điều đó? Tại sao tôi lại một mực nuông chiều và bao dung như vậy? Tại sao lại xấu hổ về việc “Chào cờ” buổi sáng và giải thích với em ấy? Vì sao rõ ràng đều hiểu kiến thức về tìиɧ ɖu͙© mà không nói với em ấy? Tại sao tôi không chuyển sự chú ý của tôi đến những người khác? Tại sao tôi không yêu một cô gái? Tại sao tôi lại ngại ngùng trước hành vi mập mờ của em ấy?
Tại sao... Tôi có thể chấp nhận em ấy trước khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của em ấy.
Tôi yêu em ấy.
Tôi yêu em ấy nhiều như thế nào?
Ngay lập tức, tôi cảm thấy ai đó nắm lấy mũi tôi, cười nói: "Nếu anh còn không dậy sẽ đến muộn đó, heo con. ”
Tôi đột nhiên mở mắt ra.
Mẹ nó là mơ.
Tôi dụi dụi mắt, nửa dựa vào đầu giường, nhìn Tiểu Vũ ăn mặc chỉnh tề trước mắt, có chút hoảng hốt.
Em ấy buông tay ra, hơi híp mắt, kề sát vào tôi, tôi không có chỗ trốn, chỉ có thể mặc cho em ấy quan sát.
Em ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi: "Anh gặp ác mộng à?" ”
Tôi nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn: "Không, không có." ”
Em ấy nhướng mày: " Anh mộng xuân? ”
Tôi nghẹn lại.
Chờ hai lông mày của em ấy nhướng lên, tôi đẩy mạnh em ấy một cái, cảm giác vô cùng khó chịu, bối rối nói: "Ra, ra ngoài! ”
Em ấy dùng sức đè lên giường của tôi, một chân đè lên chân tôi, nói một cách hợp lý: "Em vừa hôn anh." ”
Đầu óc tôi vốn đã rất loạn, bị em ấy quấy rầy càng loạn hơn.
Em ấy đứng thẳng người lên, nhìn tôi liếʍ liếʍ môi dưới: "Anh không từ chối em, còn rất chủ động. ”
Tôi đen mặt: "Chính xác thì em muốn nói gì." ”
Em ấy một tay đỡ gối đứng dậy, cười: "Em nói, không biết anh mơ thấy ai." ”
Em ấy đứng ở mép giường, cúi xuống, đặt gối sang phía bên kia của tôi, nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của em ấy, em ấy mỉm cười, nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đóng đinh tôi ở đây.
"Nhưng đừng mơ về em, Vụ Vụ." ”
Tôi không khỏi nhìn thẳng vào mắt em ấy và hỏi: "Tại sao." ”
Nụ cười của em ấy càng đậm, ngón trỏ áp lên môi tôi: "Shh. ”
"Bởi vì phòng của anh, hiệu quả cách âm quá kém. ”
Tôi không thể giải thích được: "Ý của em là sao." ”
Em ấy đứng thẳng người: "Sáng nay anh không có lớp, ngủ thêm một chút nữa đi." ”
Đầu óc tôi phản ứng lại, lấy gối đập em ấy một lần nữa: "Vậy em gọi anh làm gì!" ”
Tôi mò mẫm điện thoại di động để xem, gần như ngất xỉu, thẹn quá hóa giận: "Sớm như vậy! Em bị bệnh à! ”
Em ấy khom lưng nhấc cặp lên: "Vì em phải đi, anh không cho em một nụ hôn tạm biệt sao? ”
"Em." "Tôi chỉ đơn giản là không có gì để nói: "Trần Vũ, hôm qua em vừa mới xin lỗi anh. ”
Em ấy cười: "Anh đang nghĩ gì vậy?" ”
Tôi trợn tròn mắt: "Anh, không, em xin lỗi anh, sao em còn, vẫn còn như vậy ..."
Ý tứ trong lời xin lỗi của em ấy chẳng lẽ không phải sau này sẽ kiềm chế sao?!
"Không phải. " Em ấy nhìn thấy những gì tôi nghĩ, một mũi tên trúng đích: "Em sẽ cho anh nhiều hơn nữa." ” ??? ??? ???
Tôi cảm thấy mình bị sốc đến Thái Bình Dương. Cho đến khi em ấy đi, tôi cũng ngạc nhiên trước da mặt dày của em ấy, không thể tưởng tượng được.
Tiểu Vũ vốn dĩ là người như vậy, em ấy dĩ nhiên là người như vậy.
Trời ơi, thật sự không có cách nào. Tôi bị em ấy làm cho tỉnh ngủ, chuẩn bị xuống giường chỉnh sắp xếp đồ đạc, vừa xốc chăn lên lập tức đắp lại.
Trần Vũ là tên khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!
Tức chết tôi! Tức chết tôi! Tức chết tôi!!!
Mẹ nó tôi thấy con gà của tôi được dán một tờ giấy ghi chú.
Dán! Trên! Con ! Gà! Của! Anh!Dễ! Thấy!
Ah, tức chết tôi. Tôi nắm tay lại, hít sâu vài hơi, mới gỡ giấy ghi chú xuống.
Miếng giấy ghi chú hình vuông, còn chưa to bằng lòng bàn tay, là đồ dùng học tập mà em ấy thường xuyên ghi chép kiến thức.
Có hai dòng được viết trên đó, tôi thấy car người đều cứng đờ, thậm chí còn muốn nhảy lầu.
- Vụ Vụ, lười mặc quần lót cho anh, ngủ trần thoải mái lắm.
- Còn nữa, đừng gọi tên em trong giấc mơ, ngoài đợi em sẽ cương đấy.
Ngay lập tức, não của tôi nhận được rất nhiều sự kiện mà tôi không thể chấp nhận và không thể hiểu được.
Tầm mắt của tôi di chuyển sang quần và qυầи ɭóŧ bên cạnh tôi, bằng chứng cho thấy giấc mơ của tôi rất ướt át.
Tôi không biết Trần Vũ đã nhìn tôi bao lâu, cũng không biết em ấy đã làm gì tôi. Tôi thậm chí không cách nào suy nghĩ sâu hơn, em ấy có chạm vào tôi không, sờ chỗ nào, có phải bởi vì em ấy nên tôi mới mơ loại giấc mộng này hay không.
Cho nên từ đầu đến cuối em ấy đều biết, còn trêu trọc tôi nói đừng mơ thấy em ấy, bởi vì... vừa rồi tôi không hiểu em ấy nói về hiệu quả cách âm kém của ngôi nhà là ý gì, nhưng bây giờ tôi đã hiểu.
Chẳng trách sáng nay em ấy lại vui vẻ như vậy.
Như vậy được một tấc lại tiến một thước.
Quá nhiều.
Bây giờ tôi có thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Tôi thay quần áo, rửa mặt và đi ra ngoài.
Tôi sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý.
Sau khi tìm hiểu trên mạng, tôi đến một cơ sở trị liệu tâm lý tư nhân có tên rất độc đáo, tên của họ là: Bạn không bị bệnh.
Có vẻ rất không đáng tin cậy, nhưng có rất nhiều đánh giá tốt, tôi nghi ngờ điều họ muốn bày tỏ có nghĩa là: đến với tôi, tôi có thể giải quyết mọi vấn đề cho bạn, vì vậy bạn không bị bệnh.
Sau đó, bất cứ khi nào tôi nghĩ về những suy nghĩ của tôi, tôi cảm thấy tôi bị bệnh, bệnh không nhẹ.
Vị trí nằm trên một con đường núi phong cảnh rất đẹp, là một biệt thự nhỏ, cây cối xanh tươi, làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, trang trí bên trong biệt thự cũng rất đơn giản và trang nhã, rất phong cách.
Đón tiếp tôi là một cô gái, nhìn rất đẹp, một lúc sau cô ấy dẫn tôi lên tầng ba, gõ cửa kính.
Sau khi cánh cửa tự động mở ra, cô mỉm cười với tôi: "mời vào." ”
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi bước vào thấy bác sĩ tâm lý của tôi: một ông già với mái tóc bạc trắng, buộc đuôi ngựa, một bộ râu dài và mặc một chiếc váy.
Tôi quay lại và muốn đi.
Tôi không bị bệnh, tôi cảm thấy ông ấy mới bị bệnh.
Kết quả vẫn không mở được cửa, tôi quay đầu nhìn ông, ông cười ha hả hai tiếng, nói: "Cậu bé, cậu bị bệnh không nhẹ. ”
Tôi chết đây.
Tôi cảm thấy cả thế giới là kỳ diệu.
"Đúng vậy, tôi bị bệnh. "Tôi giật giật khóe miệng: "Tôi không khám nữa, tôi bị bệnh rất nặng, để tôi tự sinh tự diệt đi. ”
Ông mỉm cười: "Không hoàn lại chi phí điều trị. ”
"Tôi. "Tôi nắm lấy tóc của tôi và ngồi trở lại: "Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn có thể cứu được. ”
Ông cười ha hả: "Cậu bé tốt, da mặt cũng đủ dày, tôi rất vui." ”
Tâm tình buồn bực của tôi bị ông ấy cứ như vậy làmntan thành mây khói, cảm giác mình thật lố bịch,cười ra tiếng: "Ông không biết xấu hổ còn nói tôi? ”
"Này, sao tôi lại phải xấu hổ? "Ồ, vì tôi để tóc dài, mặc váy, khác với người bình thường sao?" ”
Tôi gật đầu: "Cái này, ông nói mình khác với người bình thường mà." ”
Ông xua tay: "Ôi, tiểu tử, điều tôi nói không giống với người thường, là khác với người bình thường, cũng không phải khác người, cậu xem, cậu nói chuyện với tôi, có cản trở gì không? ”
Tôi đang nói liền dừng lại.
Ông đứng dậy và quay một vòng: "Cậu nghĩ rằng tôi bị bệnh, sau đó cậu và tôi không có rào cản để giao tiếp, cậu cũng bị bệnh?" Tại sao? Bởi vì nếu tôi bị bệnh, cậu không bị bệnh, chúng ta không thể đi cùng nhau, phải không, sau đó chúng ta nói về đi cùng nhau, cậu nói, cậu bị bệnh gì, tôi bị bệnh gì? ”
Tôi nhìn ánh mắt có thể nói là từ ái của ông ấy, trên mặt khô nóng, vội vàng đứng lên cúi đầu trước ông: "Đúng, xin lỗi ông, tôi không cảm thấy ngài có bệnh, tôi, tôi chỉ cảm thấy ông có chút kỳ quái, không tiếp nhận được, chỉ là, nghĩ muốn chạy, tôi không có ý kỳ thị ông..."
"Này. "ông ấy vội vàng đỡ lấy tôi: "Không cần phải xin lỗi, tôi hiểu cậu, tôi rất hiểu cậu." ”
ông đỡ tôi trở lại ghế: "Cậu giỏi lắm, có người vừa thấy tôi, trực tiếp hắt nước lên mặt tôi, còn tố cáo tôi, chửi bới tôi, hận không thể tới đạp tôi hai cước, tôi gặp nhiều ròip. ”
"Vậy tại sao ông ..." Tôi không biết phải hỏi như thế nào: "Không thay quần áo đi?" ”
Ông giả bộ thâm thúy vuốt râu: "Chàng trai trẻ, cậu đoán tôi bao nhiêu tuổi." ”
Tôi nhìn kỹ ông ấy, tuy rằng tóc và râu của ông đều trắng, nhưng thân thể rất cường tráng, da cũng tương đối tốt, tôi đoán: "Sáu mươi? ”
Ông cười hai tiếng: "Tôi năm nay tám mươi lăm rồi." ”
"Bao nhiêu?" Tám mươi lăm? "Tôi đã bị sốc: "Làm sao có thể?! ”
Không giống, thật không giống, tám mươi lăm trong ấn tượng của tôi, đều đã chống nạng gù lưng, răng rụng hết, nói năng cũng khó khăn, ở thời đại ăn cái gì cũng không an toàn này, có thể nói là trường thọ.
"Sao lại không thể. "Ông ấy mỉm cười, ngồi xuống: "Trên thực tế tôi cũng không chấp nhận được bản thân đã 85 tuổi, tại sao, bởi vì tâm trạng của tôi còn rất trẻ, nhưng cậu nghĩ lại xem, tôi sắp bước nửa thân xuống mồ rồi, còn quan tâm đến ánh mắt của thế tục để làm gì? Tôi nhìn xã hội mấy chục năm, tôi chỉ để ý đến ánh mắt của một hai con mèo, chỉ vì một bộ quần áo mà thay đổi bản thân sao? Vậy không phải tôi càng sống càng thụt lùi sao? ”
Ông đan hai tay vào nhau: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chàng trai trẻ, cậu không nghĩ một người sắp chết mới được là chính mình sẽ rất vô nghĩa sao? Vì vậy, tôi đã mở phòng tư vấn tâm lý, tên là bạn không bị bệnh, ở đây, cậu được tự do, hoặc nói cách khác, chỉ cần cậu nghĩ là cậu được tự do cậu sẽ được tự do cho dù cậu đang ở đâu, bởi vì khi cậu tìm đến tôi, cậu phải tin rằng cậu không bị bệnh. ”
"Vừa thấy tôi đac chạy, vì sao, bởi vì trong nhận thức của cậu, cậu sống mười mấy năm, hai mươi mấy năm, chưa từng tiếp xúc với loại người như tôi, không có ấn tượng với tôi, không có khái niệm, cho nên cậu không châps nhận được, đưa ra một ví dụ, nếu cậu tự mình mặc váy, ba ngươi mặc váy, hoặc là trên thế giới này tất cả đàn ông đều mặc váy, có phải câu sẽ cảm thấy như vậy rất bình thường phải không? Vậy khi có một người đàn ông mặc quần, cậu ấy có bị bệnh không? ”
-Con người, đối diện với sinh vật không biết, cảm thấy những sinh vật sống bên ngoài trái đất đều là quái vật, nhưng bản thân con người làm sao có thể biết mình có phải là quái vật hay không? ”
"Nhưng mà. "Tôi cắn chặt răng: "Những thế tục, tôi nói, những ... Ánh mắt, phán xét, phân biệt đối xử, thành kiến, làm thế nào, làm thế nào có thể chịu đựng được? Không thể chịu nổi. ”
Tay tôi khẽ run: "Những món súp gà cho tâm hồn này, ai, ai cũng biết, ai cũng biết, nhưng mà, nhưng, nhưng đó là, đạo đức, vậy..."
Tôi gần như tự bạo mà nghĩ, em ấy ở trước mặt tôi bày ra dáng vẻ hiện tại, tôi đến để tư vấn, cần gì phải che dấu đây? Nếu ông ấy nghĩ như vậy, sẽ không cảm thấy tôi và Tiểu Vũ kỳ quái chứ?
Tôi chậm lại và nói, "Tôi, tôi có một người em trai tôi nói, em ấy, uh... em ấy, em ấy thích tôi, đây là những gì em ấy nói, em ấy thích tôi, không phải, không phải loại, em trai thích anh trai, là loại thích giữa người yêu, ông hiểu không? Sau đó, tôi, tôi dường như, như thể, cũng, cũng rất, kỳ lạ, tôi ..."
"Phải kkhoong?! "Ông ấy mỉm cười: "Cậu ấy tự mình nói với cậu? ”
"A... Vâng..."
"Vậy thì cậu ấy thật dũng cảm. " Ông ấy khen ngợi: "Cậu ấy có can đảm để làm điều đó, vì tình yêu, vì bản thân mà đấu tranh, mạo hiểm bị cậu ghét bỏ, có thể thấy cậu ấy coi trọng cậu như thế nào, trân trọng cậu rất nhiều, tôi đánh giá cao cậu ấy. ”
Tôi trợn mắt há hốc mồm: "Cái gì?! Ông, ông thấy em ấy coi trọng tôi ở chỗ nào? Thành thật mà nói, em ấy đã gây ra cho tôi rất nhiều rắc rối. ”
"Nhưng cậu không thấy, hắn đem thẳng thắn bày tỏ tâm ý và tình cảm của mình, chính là tôn trọng cậu nhất sao? Hắn thích cậu đến mức nào, hắn sẽ sợ cậu không cần hắn nữa, hắn không biết sao? Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng phải nói cho ngươi biết, chứ không phải giấu diếm, là một nam tử hán, nếu đã là nam tử hán, tôi đương nhiên đánh giá cao hắn. ”
Tôi đứng dậy và đi qua đi lại hai vòng: "Ông nói thật với tôi đi, em ấy có nhờ ông giúp không." ”
"Không. "Ông vui vẻ cười: "Tôi chỉ thích nhìn những người yêu nhau ở bên nhau. ”
Tôi không có gì để nói.
"Già rồi.” Ông nói, chỉ hàm răng trong suốt của mình: "Không thể ăn ngọt, chỉ có thể nhìn sự ngọt ngào thôi ”
Cứu tôi, tôi muốn về nhà.