Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 64: Chị Béo gọi anh ăn mì 2

 "Gia Gia, nói thật đi, trong lòng con đang trách cha sao? Ta biết ta không phải là một người cha chẳng ra gì, mấy năm nay sống trong cảnh túng quẫn, ngoại trừ uống rượu và nợ nần thì chẳng còn lại gì cả. Cũng xin lỗi mẹ các con..."

"Tôi không nghĩ vậy. Mỗi người đều có số phận và cách sống của riêng mình, ai cũng không dễ dàng."

Giọng nói của vệ Gia chậm lại, anh trở lại phong cách nhất quán ôn hòa thường ngày. Nếu Trần Tê không biết về mối quan hệ của họ, cô chắc sẽ nghĩ anh ấy đang an ủi một người qua đường đang bực bội.

"Con cho rằng cha không yêu Nhạc Nhạc, không thương xót con ư? Nhạc Nhạc thì không nói, nói con đi. Sau khi mẹ con bị bệnh, những việc của con hay không đều là con gánh vác. Thật tốn công đọc sách, nói chuyển trường liền chuyển trường, không học đại học thì không học. Tuổi còn trẻ mà suốt ngày phải ở nơi xó xỉnh này cùng với mấy con ngựa, chuyện lớn nhỏ đều là con lo toan. Vừa phải lo chuyện của mẹ xong thì lại còn Nhạc Nhạc như vậy cả đời khiến con phải nhọc lòng...

"Tôi......"

"Con để ta nói hết câu đã. Con muốn nói rằng Nhạc Nhạc không phải là gánh nặng, con không mệt mỏi? Con là một đứa con ngoan, trong xương cốt cũng không tệ. Cha không muốn con sống như thế này nữa! Bây giờ cha uống ít rượu hơn, đã bỏ cờ bạc từ lâu. Cha không định làm một mình nữa. Cha đang làm việc cho gia đình chú Tôn, ông ấy tin ta. Sống đến tuổi này ta cũng nhận ra rằng làm nên sự nghiệp không chỉ cần bản lĩnh, năng lực mà còn cần vận khí tốt nữa. Ta không có vận khí đó, nhưng con trai ta có tiền đồ hơn ta! Lúc đó ta đã ném đống lộn xộn của trường đua ngựa cho con, ai mà nghĩ rằng một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh có thể trống trụ đến như giờ. Ông ấy không khen con, nhưng chú Tôn nói ta có đứa con trai tốt, nếu như ta quản lý trại nuôi ngựa, chưa chắc ông ấy đã sảng khoái rót tiền vào đầu tư như thế. Lời nói chỉ vui miệng nhưng cũng không phải không có lý. Con giỏi lắm, ta biết con cũng chẳng dễ dàng gì. Qua mấy năm nữa chúng ta trả hết nợ, ngày tháng tốt còn ở phía sau.."

"Mẹ tôi khi còn sống coi trọng trường đua ngựa này nhất. Bà thích ngựa, tôi cũng vậy... Vệ Nhạc không thể quen với thế giới bên ngoài, chúng tôi thực sự không có nơi nào để đi, vì vậy tôi cố thủ ở đây." Giọng Gia Gia càng lúc càng trầm xuống: "Nhưng bây giờ thì khác rồi."

"Đúng vậy, bây giờ đã khác, hai năm qua ngành du lịch phát triển nhanh chóng, doanh thu trường đua ngựa cũng tăng lên. Ngươi nghe ta nói, trường đua ngựa là ước mơ của mẹ ngươi, cũng là gốc rễ của gia đình chúng ta, bên ngoài cũng không khác nhau lắm, nhìn ra bên ngoài xem, mắt muốn đi trước, không thể chỉ lo lấp đầy cái bụng.

"Cha, cha thật sự định để cho con trai của Vệ Côn Hiền nắm giữ cổ phần trong trường đua ngựa sao?"

"Chuyện này ta vừa định nói cho ngươi biết, tại sao không để ngươi cùng bọn hắn xé xác? Bên kia sắp sinh con trai, nhà bọn họ con cháu đông, trừ khi vĩnh viễn không trở lại, bằng không luôn có giao tình. Để Vệ Sĩ Ngô lấy cổ phần cũng là ý của Tôn Trường Minh. Than ôi, những gì ông ấy nghĩ cũng không sai. Vệ Sĩ Ngô đã làm quan chức trong vài năm qua, tục ngữ chẳng nói: "nhất quan hệ nhì tiền tệ" (Editor: câu này nguyên gốc nghĩa tương tự nhưng không có tìm được tương xứng, đành dùng câu này.). Trại nuôi ngựa rất nhiều thủ tục đều phải thông qua hắn. Ngươi hiểu điều này mà, vậy thì còn gì phải cố chấp nữa? Nghe lời chú đi, lát nữa ra ngoài tìm cơ hội uống rượu với chú Vệ Si Ngô, ngươi là đàn em nên cậu ta không thể so đo với con, tốt nhất là gọi Xuyên Tử đi, Vệ Sĩ Ngô còn muốn cùng Tôn Trường Minh kiếm tiền, nó sẽ nghĩ đến mặt mũi..."

"Tôi không uống rượu."

"Ngươi... Không uống rượu thì cũng đến gọi là có lòng."

Vệ Gia không nói gì. Đó là sự im lặng khi anh không đồng ý với điều gì đó và biết rằng có nói thêm cũng vô ích. Trần Tê phát hiện ra rằng chính mình đã lắng nghe rất lâu, nghe trộm góc tường dù sao cũng không phải là một hành vi quang minh chính đại. Cô đang suy nghĩ làm thế nào để nhắc nhở sự tồn tại của mình mà không để lại dấu vết, đột nhiên Vệ Lâm Phong nói với một giọng điệu khác: "Còn một điều nữa. Cha muốn hỏi con, con gái của giáo sư Trần đến đây vì con phải không? "

Lời chào mà Trần Tê định nói ra nghẹn lại trong cổ họng, tim đập thình thịch.

"Sao có thể! Cô ấy đến hôn lễ là vì Vệ Nhạc, cô ấy đối xử tốt với Vệ Nhạc, Vệ Nhạc cũng thích cô ấy!"

Đây là câu nói mạnh mẽ nhất mà Trần Tê nghe được từ Vệ Gia tối nay.

"Chỉ vì Vệ Nhạc? Mắt nó chỉ thiếu nước dán lên người ngươi. Cha ngươi cũng còn trẻ, chưa đến tuổi già hồ đồ đâu. Này! Ta cũng không muốn nhọc lòng về chuyện mấy người trẻ tuổi như anh, nhưng anh có để phân biệt tốt xấu. Điều kiện của cô nương Trần tê này cũng tốt lắm. Nếu cô ta thực sự thích người, ta cũng không biết là phúc hay họa nữa. Ta thấy ngươi đối xử với cô ấy không nóng không lạnh, còn không bằng cô gái nhà họ Đoạn. Thật ra cô gái nhà họ Đoạn đó tính tình tốt hơn Trần Tê, nhưng lớn hơn mấy tuổi..."

"Cha, ngươi nghĩ nhiều rồi!"

"Gấp gáp cái gì? Tiểu tử này, trước mặt cha ngươi còn thẹn thùng a." Vệ Lâm Phong chuyển đề tài, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Vệ Nhạc đã kết hôn rồi, lại nói, ngươi cũng đủ lớn để tìm. một cô gái. Nhưng để ta nhắc ngươi, ngay cả khi ngươi không thích Trần Tê, ngươi vẫn phải nhìn mặt mũi ta mà đối xử. Cô gái nhỏ da mỏng, xem qua cũng là kiểu tự trọng cao, còn chưa phải làm gì mệt nhọc, đừng làm cô ấy muốn xuống đài không được! Giáo sư Trần và Tôn Trường Minh là cộng sự, cũng có thể được coi là một nửa ông chủ của cha bạn. Ông ấy chỉ là một đứa con gái, xem như con ngươi trong mắt, mẹ cô ấy càng lợi hại hơn. Ta xem Tôn Trường Minh đối với cô ấy để để bụng, quan hệ mà cương quá thì sự tình khó giải quyết."

"Cô ấy trước tạm thời ở trong nhà chúng ta, lần này có thể đến chúc mừng là vì trọng tình nghĩa. Cô ấy không thích tôi, cũng không có những thứ như cha nói." Vệ Gia thấp giọng nói: "Cha, mấy lời này về sau đừng nhắc lại nữa, nếu truyền ra ngoài sẽ bị mọi người hiểu lầm... Là ai, ai ở đằng kia?"

Anh nghe thấy tiếng đế giày giẫm lên cành cây khô. Cuộc trò chuyện vừa rồi quá kích động khiến Trần Tê có chút ngơ ngác, thậm chí không thèm để ý đến động tĩnh dưới chân.

"Là tôi." Việc Vệ Gia phát hiện ngược lại khiến Trần Tê như giải thoát, thở phào nhẹ nhõm và cao giọng, "Vệ Gia, anh có ở trong không? Chị Béo nói mì chuẩn bị cho anh xong rồi, chị ấy bảo tôi gọi anh.