Đó là vào một ngày tháng 9, Giang Khương bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sáng hôm đó, cửa lại bị gõ, có một người đàn ông lạ mặt đứng ngoài cửa đã gõ cửa nhà cô lần thứ ba trong tuần này.
Mỗi lần cô mở cửa ra, người đàn ông đều thò đầu vào liếc nhìn xung quanh trong phòng khách, Giang Khương chỉ có thể dùng tay đỡ cửa, chặn lấy tầm nhìn của người đàn ông nhìn vào trong nhà mình. Người đàn ông này nói rằng anh ta sống ở tầng dưới, và nhà của Giang Khương vào ban đêm thì luôn ồn ào đã làm phiền đến giấc ngủ của anh ta, vì vậy anh ta muốn lên để nhắc nhở cô chú ý hơn.
Hai lần đầu Giang Khương còn cúi đầu xin lỗi và nói sẽ chú ý hơn. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô mỗi đêm đều đi ngủ rất sớm, cũng không có thói quen mộng du, vậy tại sao dưới lầu lại nói rằng trên phòng cô ồn ào như vậy.
Sau lần đó, Giang Khương kiểm tra tất cả đồ đạc và xác nhận rằng không có vấn đề gì, vì vậy cô định xuống dưới tầng để hỏi lại người đàn ông đó.
Khi Giang Khương đi xuống đứng trước của nhà, cô gõ cửa ngôi nhà ở tầng dưới, nhưng người ra mở cửa là một cặp vợ chồng trẻ. Cô sững người một lúc, trong đầu lúc này chợt lóe lên một phỏng đoán, sau lưng nhất thời xuất hiện một cảm giác ớn lạnh.
Giang Khương cố gắng bình tĩnh lại và hỏi họ rằng có một người đàn ông trung niên đeo kính nào sống ở tầng này không? Người hàng xóm nghe xong kia lắc đầu, ngoài họ ra, tầng này chỉ còn lại một gia đình ba người và một bà già. Cô nghe xong liền hiểu ra, cố gắng nén lại cơn ớn lạnh trên người, cảm ơn hai vợ chồng trẻ đó rồi chạy ngay về nhà khóa chặt cửa lại.
Sau khi cô bình tĩnh lại, liền lướt lại tất cả các bài đăng của mình và kiểm tra lại. Cô xóa video có quay cảnh ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên mạng tìm nhà.
Sau khi tìm được nhà thì đầu tháng 10, cô liền chuyển đến thành phố Hàng Châu.
Nhớ lại chuyện lúc trước, hai mí mắt của Giang Khương nặng trĩu lại, một lúc sau cô liền ngủ thϊếp đi trên chiếc ghế sô pha.
Sáng hôm sau, Giang Khương tỉnh dậy trên chiếc ghế sô pha, những tia nắng xuyên qua khung cửa sổ làm chói mắt cô. Mở điện thoại ra, dưới video làm đẹp lần trước có rất nhiều bình luận thúc giục cô cập nhật, cô bình tĩnh lại, nhớ tới bức ảnh chụp ở cửa hàng hoa dưới lầu ngày hôm qua.
Bùi Kinh tối hôm qua ngủ rất muộn, buổi sáng lúc anh tỉnh dậy thì đã muộn, vì vậy anh đã gọi điện nhờ người ra chợ lấy những nguyên liệu về hoa, sau đó đến gần mười một giờ anh mới thong thả đi đến cửa hàng hoa của mình.
Đeo tạp dề vào, Bùi Kinh bắt đầu nhặt những bông hoa hỏng vứt vào một chỗ.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh bấm vào xem thì phát hiện đó là một tin nhắn ở trên WeChat.
Cheese Cake: Ông chủ, cho tôi hỏi chút, hình ảnh của tôi đã được xuất ra chưa? ^_^
Bùi Kinh nhìn chằm chằm vào biểu cảm nhỏ ở cuối dòng tin nhắn đó, đột nhiên anh nhớ đến những bức ảnh trong máy ảnh, những gì xảy qua đêm qua thật là hoang đường, khiến anh quên xuất những bức ảnh chụp cho cô.
Anh quay người đi vào trong xe lấy máy ảnh ra, sau đó kết nối WIFI để tải ảnh lên điện thoại, vốn dĩ Bùi Kinh muốn mở phần mềm sửa chữa lên sửa những bức ảnh kia một chút, nhưng sau khi xem những bức ảnh đó anh lại phát hiện ra rằng không có gì để sửa cả.