Cửa Hàng Hoa Sắc Tình

Chương 1.2: Tiệm hoa dưới lầu

Bùi Kinh vừa nghĩ vừa gõ ngón tay thon dài lên bàn.

Bỗng Bùi Kinh hỏi cô: "Cô còn thích bông hoa nào nữa không? Phối hoa thì sao?"

“Hết rồi, ông chủ, anh cứ tự do phát huy là được.” Giang Khương hôm nay tâm tình rất tốt, cô đưa tay chạm vào cánh hoa trước mắt, trên môi cũng đag nở một nụ cười dịu dàng.

“Được thôi.” Bùi Kinh lại cúi đầu lén nhìn cô một cái, sau đó đi ra sau quầy, lấy một ít các loài hoa khác nhau để gói, sau đó anh xoay người đi đến chỗ gói hoa.

Trong lúc chờ đợi, Giang Khương đứng dậy nhìn xung quanh cửa tiệm, tuy rằng không phải lần đầu tiên đến đây nhưng cô vẫn bị cách bài trí của cửa tiệm hoa này làm cho kinh ngạc.

Đẩy cánh cửa gỗ của cửa tiệm ra, lối ra vào của cửa tiệm hoa đối diện ngay với quầy thanh toán, trên quầy có một khu vực nhỏ để tiện cho việc gói hoa, còn lại thì bày toàn hoa khô và đồ trang trí, đồ lưu niệm. Bên trái là một khu vực lớn xếp đầy những loài hoa khác nhau, các loại, các cành hoa đều có phong cách độc đáo cùng với những màu sắc riêng biệt, cánh hoa ẩm ướt, lộ ra sức sống tươi mới.

Vào sâu bên trong là quầy lễ tân và khu vực toàn những bông hoa tươi, một cửa sổ trong suốt hướng ra một đường đi khác, phía trước cửa sổ đó là bộ bàn ghế uống trà kiểu Anh, cửa tiệm được trang trí bằng các loại hoa và đồ trang trí bằng gỗ, khiến khách hàng đến đây đều có cảm giác giống như là đang đột nhập vào một khu rừng bí ẩn.

Xuyên qua khu vực hoa tươi, Giang Khương có thể nhìn thấy người đàn ông đang bận rộn cúi đầu ở nơi gói hoa. Chủ tiệm hoa này rất đẹp trai, lần đầu tiên khi đến đây mua hoa cô còn có chút bỡ ngỡ.

Người đàn ông này khoảng chừng ba mươi tuổi, nắng buổi chiều chói chang, những tia sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên người anh, anh đứng ở giao điểm của ánh sáng và bóng tối, thỉnh thoảng khi ngẩng đầu lên, anh còn có thể nhìn thấy một bóng người nghiêng nghiêng, dáng người tuyệt đẹp, sống mũi cao, đôi mắt nghiêm nghị, mái tóc đen tuyền nhuốm một màu nhẹ dưới nắng chiều.

Nhiệt độ ở Hàng Châu vào tháng 10 thật dễ chịu, anh mặc một chiếc tạp dề bằng vải với chiếc áo sơmi màu trắng đơn giản bên trong, đôi chân dài của anh ấy được che giấu trong chiếc quần âu màu đen, đôi vai rộng cùng với vòng eo nhỏ, chỉ là một bộ trang phục bình thường, vậy mà nhìn như một bộ đồ thiết kế đắt tiền vậy.

Bùi Kinh đang cúi đầu gói bó hoa, vậy nếu không có thêm yêu cầu gì thế nên anh dự định phối chúng với một ít hoa hồng cappuccino và bạch đàn lá mịn, sau đó gói bó hoa bằng giấy kraft, tông màu cam nhẹ nhàng, giống như Hàng Châu vào cuối thu.

Cảm nhận được có ánh mắt từ xa đang nhìn mình, Bùi Kinh ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Giang Khương, lúc này cô đang đứng trước cửa sổ, sau lưng hình như còn có ít bụi đang nhẹ nhàng nhảy múa hát ca trong những tia nắng ấm áp, cả người cô được bao quanh bởi những bông hoa rực rỡ, như thể cô đã đi lạc vào tiên cảnh thiên nhiên hoang dã của Dorothy.

"Có cần tôi chụp ảnh giúp cô không? Trong cửa tiệm có máy ảnh chuyên dụng."

Bùi Kinh cười với cô, thật ra đó là máy ảnh cá nhân của anh, hôm nay tình cờ mang đến cửa hàng. Anh rất hiếm khi chụp ảnh khách, nhưng hôm nay anh đã tạo ra một ngoại lệ, ít nhất là để ghi lại những khoảnh khắc như thế này.

Giang Khương bị phát hiện đang nhìn trộm, khuôn mặt cô liền đỏ bừng, gật đầu nghe theo lời Bùi Kinh.

"Ông chủ, làm phiền anh rồi."

Bùi Kinh lấy ra một chiếc máy ảnh hãng Fuji từ dưới quầy, chiếc máy này là do anh đã đặt trong cửa tiệm sau khi cùng bạn bè trở về sau chuyến cắm trại ở ngoại ô vài ngày trước. Anh mở nắp ra, chỉnh thông số, tìm khẩu độ phù hợp nhất, rồi sau đó căn chỉnh ống kính và nhấn nút chụp.

Vào phút giây đó, bụi và tia sáng ở cùng nhau, khiến Bùi Kinh có cảm giác rằng người trước mặt anh bây giờ là một nàng tiên hoa.

Chụp liên tiếp mấy tấm, Giang Khương rất có hợp chụp với máy ảnh, mỗi lần ấn chụp đều thay đổi một tư thế khác nhau, tràn đầy không khí.

Bùi Kình cầm máy ảnh cùng cô xem ảnh, hai người đứng rất gần với nhau, Bùi Kinh cũng vì vậy mà cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến, anh nhếch khóe môi khẽ cười.

"Cô có thể tiện cho tôi xin Wechat được không? Trong cửa tiệm này không có trang bị, tôi phải về nhà, rồi sau đó mới có thể in những ảnh chụp ra, gửi cho cô."

Giang Khương liếc mắt phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, cô bất giác cắn môi.

"Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền anh."