Mỗi Ngày Đều Bị Gia Chủ Dạy Bảo

Chương 28

Gió thu càng lúc càng lạnh, những tán cây trong đình viện bắt đầu rụng lá, làm cho đình viện hiện ra vẻ hiu quạnh đổ nát.

Bạch Hề vươn tay ra đón lấy một chiếc lá rụng, thấy chiếc lá đã khô héo hoàn toàn, chứng tỏ mạng sống của nó đã đi đến cuối, tận sâu trong đáy lòng y không khỏi nảy sinh một chút hâm mộ.

Hôm nay y muốn ra ngoài hóng gió, mấy ngày nay, ngày nào y cũng bị đánh nên mông y bây giờ đã sưng tấy, tím bầm, đến nỗi muốn ngồi cũng không ngồi được, chỉ có thể nằm nghiêng trên giường.

Mặt trời đã ngả về Tây, Trần Việt cũng sắp trở về.

Người hầu nhắc nhở: "Phu nhân, vào phòng đi thôi."

Bạch Hề được đỡ dậy, y lê từng bước chân một cách khó khăn. Đúng lúc này có gió thổi qua, chân Bạch Hề run lên, suýt nữa ngã nhào trên đất.

Y chỉ mặc một lớp áo lụa cực mỏng, khi có gió thổi qua nó liền tung bay cọ vào núʍ ѵú, tê dại, chua xót, đau đớn... Các loại cảm giác tức thì truyền khắp cơ thể y, ngay cả ngón chân cũng run lên.

Trần Việt chê vυ' y nhỏ, mỗi ngày vυ' phải bị quất một cách tỉ mỉ, núʍ ѵú của y còn bị vân vê rồi kéo mạnh ra ngoài, roi trúc đánh kỹ từng tấc thịt vυ' và núʍ ѵú, mãi cho đến khi núʍ ѵú y đỏ bừng, sưng gấp mấy lần thì mới dừng lại.

Bây giờ Bạch Hề đã nhạy cảm đến mức không dám để quần áo tiếp xúc với thịt vυ', chỉ cần ma sát vài lần y sẽ há miệng run rẩy cao trào. Nếu như bị người dạy học phát hiện y tự tiện cao trào thì y sẽ lại phải chịu phạt.

Bụng dưới vẫn phồng lên như cũ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước róc rách bên trong. Hạ thể của Bạch Hề đã trở nên đau xót vì phải kìm nén nhưng giờ y chỉ có thể đợi đến lúc huấn luyện buổi sáng ngày mai thì mới có thể được giải thoát.

Dươиɠ ѵậŧ đáng thương hơi vểnh lên, nó có muốn cương cứng hoàn toàn cũng không được, vì một khi cương lên sẽ bị cây cắm niệu đạo giật cho mềm nhũn.

Bạch Hề rũ mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ đã biến thành màu tím vì kìm nén, đã bốn ngày y không xuất tinh, không biết tối nay Trần Việt có thưởng cho y bắn một lần hay không, y có thể nhân cơ hội đó xả bớt ra một ít nướ© ŧıểυ.

Nhưng chắc là không thể nào, từ ngày Trần Việt nổi trận lôi đình không rõ lý do thì huấn luyện buổi sáng càng trở nên khắc nghiệt.

Tất nhiên người dạy học hiểu rõ làm thế nào để vừa trừng phạt Bạch Hề mà lại vừa lấy được lòng gia chủ.

Gia chủ rất thích nhìn phu nhân bị cᏂị©Ꮒ đến mất thần trí, thè lưỡi chảy nước miếng. Gia chủ còn đặc biệt thích ánh mắt khát khao ỷ lại của phu nhân lúc hắn tự đỡ y xuống.

Bởi vậy có khi Bạch Hề sẽ bị trói tứ chi rồi treo lên để cho máy cᏂị©Ꮒ cả hai huyệt, rút ra đâm vào mạnh mẽ như đóng cọc, nước da^ʍ tí tách rơi xuống như nước mưa. Hoặc là y sẽ ngồi lên ngựa gỗ chịu cᏂị©Ꮒ hơn nửa ngày, phải đến khi Trần Việt làm xong công việc, dành ra chút thời gian đến ôm y xuống thì mới được xuống.

Lúc phu nhân đã bị cᏂị©Ꮒ cho sụp đổ rồi được ôm xuống, y sẽ ôm chặt eo rồi vùi mặt vào ngực gia chủ mà khóc nức nở, mỗi lần như thế xung quanh gia chủ thường tỏa ra một loại năng lượng sung sướиɠ mịt mờ.

Đã không ít lần Bạch Hề khóc lóc cầu xin người dạy học nương tay, hoặc dừng huấn luyện buổi sáng chỉ một ngày thôi cũng được, để y có thể nghỉ ngơi một lát, song mỗi lần như thế y sẽ nhận lấy trừng phạt càng nghiêm khắc hơn, từ đó Bạch Hề cũng không dám mở miệng cầu xin nữa.

Y đã hiểu ra rằng dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không hủy bỏ huấn luyện buổi sáng, nó là hai loại dạy dỗ khắc sâu vào thể xác và tinh thần của y, dùng đau đớn và du͙© vọиɠ để nhắc cho y nhớ y là vật sở hữu của Trần Việt.

Những ngày gần đây Bạch Hề bị dạy dỗ nặng nề, y đã không chịu nổi nữa nhưng y biết y cầu xin người dạy học chỉ phí công vô ích vì gã sẽ không mềm lòng, y chỉ có thể đi cầu xin Trần Việt mà thôi.

Việc lấy lòng Trần Việt, nói khó không khó mà nói dễ cũng không dễ, tất cả mọi thứ đều quy về một nguyên tắc: Chịu cᏂị©Ꮒ sẽ không phải chịu đánh.

Khi vật cứng to dài vừa rút ra khỏi cơ thể, Bạch Hề sẽ tự giác ngậm cái dươиɠ ѵậŧ khảm châu của hắn vào miệng, liếʍ láp sạch sẽ cẩn thận rồi mới xuống giường.

Lúc này sẽ là lúc đánh giá kết quả hầu hạ trên giường của y ban nãy, thường thì có hai kết quả, một là y sẽ bị phạt quỳ bên giường, hai là y sẽ được về cái giường thấp của mình đi ngủ.

Bạch Hề quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn Trần Việt, khóe mắt y vẫn còn ửng đỏ vì tìиɧ ɖu͙©, xinh đẹp mà diễm lệ.

Trần Việt rung động, phất tay nói: "Đi ngủ đi."

Bạch Hề không đi.

"Chủ tử..." Bạch Hề lắp bắp mở miệng, y ngượng ngùng nhìn Trần Việt, hàng mi đen dày run run, quyến luyến trêu người: "Chủ tử có muốn cắm trong tiện bức ngủ không ạ..."