Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Nịnh Thần

Chương 6.1: VUI LÒNG XEM BẢN MỚI CỦA TRUYỆN( Thông tin chi tiết trong chương)

THÔNG BÁO CỦA MẶC MẶC:

Hiện quyển này tác giả đã viết lại và có chỉnh sửa một ít nội dung, nên mình đã ngưng quyển này và đăng quyển mới bản dịch mới nha mọi người. Tên truyện vẫn giữ nguyên, mọi người theo dõi tiếp ở quyển kia nhé!

****

Khuôn mặt của Lý Doãn Ninh vốn tái nhợt, đột nhiên lại trở nên trắng bệch.

Từ lá ngọc cành vàng lưu lạc thành nữ tỳ đê tiện mặc người nhục nhã, khinh rẻ, nói trong lòng không khó chịu là không có khả năng. Được làm vua thua làm giặc, nàng hiểu rõ, thanh âm, ánh mắt người ngoài, nàng nhắm mắt lại, che lỗ tai, nhìn không thấy nghe không được, xem như mình chẳng biết gì.

Nhưng đối với một người, nàng không có cách nào khác lừa mình dối người.

Lúc Tân triều mới lập nên, phần lớn thần tử Cựu Triều đều quy thuận, trong đó bao gồm cả nàng phụ thân của người đã từng là phò mã chưa cưới của nàng—— Hộ bộ Thượng thư.

Cung tiệc hôm nay, cựu thần và tân thần tụ tập một đường, không ít người mang theo người nhà đến, nếu như người nọ biết nàng có dự tiệc, chắc chắn sẽ tìm đến.

Lý Doãn Ninh chưa chuẩn bị tốt chuyện gặp mặt hắn.

Lúc trước, nàng là công chúa Thiên gia, hắn là công tử của triều thần, người khác xưng một câu "Vô song bích nhân" . Bây giờ, nàng thân lún trong bùn lầy, tàn hoa bại liễu, không dám nhìn ánh mắt hoặc thương cảm, hoặc là đáng tiếc của hắn.

Nàng lại càng không nguyện để cho hắn khó chịu nổi, dù sao vị hôn thê bị người khác cưỡng đoạt, không phải chuyện sáng rọi gì.

Không biết tự bao giờ, nước mắt rơi xuống.

Vân Dịch khép tay "Bốp bốp" vỗ hai cái, giễu cợt nói: "Quả thật là tình cũ khó quên nha."

Hắn duỗi đầu gối về phía trước, nắm cằm nàng, "Theo ta ngươi cứ uất ức như vậy, lúc trước thì tìm cái chết, bây giờ lấy nước mắt rửa mặt, qua hai ngày còn muốn chơi cái trò gian trá gì, vì tình thủ trinh, lấy thân tự tử?"

Cái cằm bị hắn nắm hơi hơi thấy đau, Lý Doãn Ninh bị bức bách muốn chảy nước mắt, "Không dám." Sợ một câu chưa đủ dập tắt lửa giận, bổ sung, "Sẽ không."

Vân Dịch hừ lạnh một tiếng, buông ra, cầm theo bờ vai của nàng kéo người vào trong ngực, tay trực tiếp dò xét vào trong cổ áo trước ngực nàng.

"Lúc này đang ở trên xe ngựa, ngươi đừng..." Lý Doãn Ninh mềm mại cự tuyệt.

Ánh mắt Vân Dịch lạnh nhạt, Lý Doãn Ninh ngậm miệng.

Bàn tay làm ác xuyên qua áo, tiến vào cái yếm, một tay phủ lên vυ' trái tròn to vểnh lên của nàng. Ngón tay hắn lạnh buốt, Lý Doãn Ninh run rẩy ưm a.

Vân Dịch xoa nắn bầu vυ' trắng nõn đầy tay, ngón trỏ nhẹ câu đỉnh ngọn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho viên ngực kia run run rẩy rẩy đứng thẳng, hắn vê ở giữa ngón giữa đè ép vuốt ve.

Lý Doãn Ninh bị làm đến hơi thể không ổn, một luồng tê dại từ chỗ sâu trong bầu vυ' phóng thẳng tới thân dưới, nàng khép chặt lại hai chân, khó nhịu vặn vẹo.

Vân Dịch đổi bên bầu vυ' kia vuốt vuốt, cái tay nhàn rỗi chọc một chút giữa hai chân nàng, "Ngứa?"

Ngôn từ của hắn từ trước đến nay không cố kỵ, Lý Doãn Ninh không muốn để ý tới, giả vờ không nghe thấy.

Vân Dịch càng muốn nàng lộ ra phản ứng, tay chui vào trong quần, tiếp tục tự nói: "Sờ sờ cho ngươi."

"Không cần." Thân thể Lý Doãn Ninh không ngừng căng cứ, đè cổ tay hắn lại.

Vân Dịch lại cố ý xuyên tạc ý của nàng, thúc eo chọc chọc khe đít nàng, "Không muốn tay, vậy thì dùng cái này?"

Trái phải là cũng không tránh khỏi, xem xét lợi hại. Lý Doãn Ninh buông cổ tay hắn ra.