Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 411

Chương 411: Cô nhóc lại không nghe điện thoại của anh

“Bởi vì thân thế của cô ấy rất phức tạp, đối với cô ấy mà nói, để quá nhiều người biết chuyện này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì! Ông nội, ông chỉ cần biết rằng… nếu cô nhóc nhà con không bị số phận đối xử không công bằng thì cô ấy mới là con gái cưng ngậm thìa vàng lớn lên của cả thủ đô này! Cô ấy tôn quý hơn bất cứ người nào trong ba cô gái ngoài kia!”.

Ông cụ Lệ há hốc miệng, nhất thời không biết phải nói gì. Mãi lâu sau mới mở miệng nói: “Cháu vì muốn bảo vệ cô nhóc đó mà không chịu nói chuyện này với cả ông nội sao?”

“Bây giờ ông nội tiết cũng không có ích gì… đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp đâu vào đấy thì tự nhiên ông nội sẽ biết thôi. Nói chung là cháu đã nói hết những gì nên nói với ông rồi.”

Ông cụ Lệ nghe thế thì tức đến mức bật cười.

“Thằng nhóc này, cháu tưởng ông nội già rồi nên không làm được gì nữa thật sao? Tự ông không biết điều tra chắc?”

“Ông nội có thể đi điều tra thử xem.”

“Sao hả? Ông già như ông đây còn không điều tra được chắc “

“Chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, ngay cả cháu còn không có cách nào chứng thực thì sao ông nội có thể điều tra được chứ?”

“Vậy sao một thằng nhóc như cháu có thể điều tra được? Chẳng lẽ cháu đang nói hươu nói vượn để lừa gạt ông nội sao?”

“Cháu tội gì phải làm thế.”

“Nhưng kể cả như thế thì cô nhóc kia vẫn mang tác phong của những người tầm thường chợ búa, cô ta không xứng làm bà chủ của nhà họ Lệ.

Còn ba cô gái ở dưới lầu kia… cứ coi như cháu nể mặt ông già này đi, xuống đó thử tiếp xúc với họ một chút có được không? Nếu không thích người nào thì ông nội cũng hết hy vọng… nhưng nhỡ đầu sau khi tiếp xúc lại thấy thích thì sao? Như thế chẳng phải mọi người đều vui vẻ rồi sao?

Lệ Minh Viễn bĩu môi nói: “Ông nội, ông nhất định phải làm vậy sao? Chưa đến Hoàng Hà chưa chết hy vọng?”

“Đợi đến mười hai giờ đêm nay ông sẽ thả cháu về, sao hả? Đồng ý không? Nếu trong khoảng thời gian này mà cháu vẫn không hề có hứng thú với ba cô gái đó thì ông nội sẽ để cháu rời đi!”

“Không thể nào… cháu đã hứa với cô ấy sẽ về nhà chúc mừng sinh nhật rồi.”

Minh Viễn này…Cháu cứ coi như ông già này cầu xin cháu, được không? Trong ba người đó, cháu chỉ cần chọn một người rồi thử tiếp xúc một thời gian xem… Nếu cháu không thích cô gái của nhà họ Cố, cũng không để mắt đến cô gái nhà họ Lan thì ít nhất cũng phải cân nhắc cái cô nhà họ Kỷ kia một chút chứ! Ông nội cảm thấy… trên người cô gái đó toát lên khí chất, cực kỳ giống bà nội cháu hồi còn trẻ. Cháu tác thành cho ông già này một lần được không? Chọn một người hợp mắt ông già này để làm vợ tương lai, có được không?”

Nếu Ký Vân Tiêu còn khỏe mạnh thì sao hòn ngọc quý duy nhất mà ông ta nâng niu lại có thể kém cỏi hơn Kỷ Hoài An chú?

Hình như người khác càng cố gắng hạ thấp cô nhóc trước mặt anh thì anh càng cảm thấy cô đáng thương. Đồng thời càng oán hận Ký Vân Tiêu hơn. Nếu đã không có bản lĩnh bảo vệ con gái mình thật tốt thì tại sao lúc đầu còn tùy tiện gieo giống lung tung?

“ Lệ Minh Viễn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cháu sẽ rời khỏi đây trước mười một giờ rưỡi!”.

“Cũng được. Thế không nên để khách khứa chờ lâu nữa, cháu thử tìm hiểu một chút cũng tốt mà.” Lệ Minh Viễn lấy đâu ra kiên nhẫn mà đi tìm hiểu những người nhàm chán đó chứ. Anh rời khỏi phòng của ông nội, sau đó tìm một nơi yên tĩnh để gọi điện thoại cho Tô Noãn Tâm. Điện thoại được kết nối rồi nhưng thế mà cô nhóc lại không nghe điện thoại của anh… Lệ Minh Viễn không khỏi cười khổ. Xem ra… cô nhóc của anh giận thật rồi. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối rồi…

Có lẽ cơm canh mà dì và thím Lý chuẩn bị cũng nguội lạnh hết cả rồi. Trong phòng tiếp khách trước sảnh lớn của nhà họ Lệ.

Lệ Minh Nguyệt và Viên Cát Kỳ đang tiếp đón ba vị khách được mời đến, Lam Thanh Như cũng cố ý ở lại, không rời đi. ngay.

Âm thầm đánh giá ba cô gái con nhà quyền quý. Cuối cùng tầm mắt đặt trên người Lan Bảo Khiết.-