Chương 290: Còn không phải vì bị chú làm cho si mê sao
Mấy phút sau, Lệ Minh Viễn liền quay về.
Nhìn anh lúc này cứ như vừa làm xong một chuyện lớn gì đó… lúc đi đến trước cổng còn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đã hủy diệt dấu vết rồi… chắc cô nhóc sẽ không xấu hổ nữa nhỉ?
Tô Noãn Tâm ăn xong bữa sáng… Lê Minh Viễn đang ngồi trên số pha trong phòng khách đọc sách.
Cô hít sâu một hơi, đi qua nói: “Chú… cảm ơn chú.
“Cảm ơn cái gì?”
“Quên mất rồi.”
Thật sự có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
Tô Noãn Tâm im lặng ngẩng đầu liếc khuôn mặt anh một cái
Phát hiện dường như chú thật sự không hề đem chuyện tối qua để trong lòng… mà chỉ có người phạm tội là cô đây mới để ý như vậy thôi!
Nếu chú đã nói quên rồi vậy thì cô cũng phải mau chóng quên đi, cứ coi chuyện này như chưa từng xảy ra! “Hôm nay chú không đi làm, vậy buổi chiều cũng không đi sao?”
“Ừ, lát nữa cô giáo dạy lễ nghi cho em sẽ đến.
“Được thôi chú, oa… hôm nay bên ngoài nắng ghê cơ! Chú, chúng ta ra ngoài phơi nắng đi… thuận tiện dắt Bạch Tuyết đi dạo, để nó quen thuộc với em hơn, đã một tháng không gặp, chắc nó đã không nhớ em nữa rồi.”
“Còn nhớ.
“Hả? Trí nhớ Bạch Tuyết tốt vậy sao?”
“Chó nhận diện người bằng mùi… chắc nó vẫn còn nhớ mùi trên người em.
“Đúng ha! Đều nói mũi chó linh lắm mà.”
“Um…”
“Vậy chú dẫn em đi?”
Cô vẫn luôn không dám một mình đối mặt với Bạch Tuyết, dù sao chó lớn đột nhiên phát điên lên thì đáng sợ lắm.
Lệ Minh Viễn thả sách trong tay xuống, đứng dậy nói: “Đi thôi”
Đợi lát nữa khi cô bắt đầu học thì anh lại đi ngủ. Thật đúng là một cô nhóc giày vò người…
Bên ngoài nhà, ánh nắng tươi sáng, gió thổi hiền hòa.
Mùa thu rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lúc này để mặt trời chiếu lên người là cực kỳ thoải mái.
Hai mắt Tô Noãn Tâm đều thoải mái híp lại cứ như một con mèo lười biếng.
Lệ Minh Viễn thấy vậy, màu sắc trong con người liền hơi tối lại.
Đã quên mất không biết bao lâu chưa từng yên tĩnh phơi nắng thế này rồi.
Lúc này sau khi cô nhóc và Bạch Tuyết chơi quen với nhau rồi thì liền vui đùa tràn đầy vui vẻ.
Trước kia cô nhóc sợ chó cỡ lớn, không dám lại gần, mỗi lần bị Bạch Tuyết đuổi theo cũng đều bị dọa cho trắng mặt.
Nhưng bây giờ thì lại vừa vui vẻ chạy ở đẳng trước, vừa kêu Bạch Tuyết: “Đuổi theo chị đi, ha ha… có ngon thì em đuổi theo chị đi, Bạch Tuyết mau lên, chị không sợ em đâu!”
Lệ Minh Viễn nhịn không được cười thầm trong lòng. Đã quên mất ở độ tuổi này của cô nhóc thì anh đang làm gì.
Cũng không nhớ rõ… đã bao lâu tâm trạng không được thả lỏng như vậy.
Tô Noãn Tâm cứ chạy cứ chạy liền chú ý tới Lệ Minh Viễn vậy mà đang cười.
Là loại nụ cười nhẹ nhàng thoải mái phát ra từ tận đáy lòng… chứ không phải nụ cười lạnh không đạt tới đáy mắt, cũng không phải nụ cười khi bị chọc tức, mà là một nụ cười chân thành.
Ở dưới ánh nắng chiếu rọi, Tô Noãn Tâm cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đang phát sáng giống hệt thiên thần vừa từ trên trời rơi xuống.
Thật đúng là đẹp quá đi hai con mắt của Tô Noãn Tâm đã xem tới mức si mê.
Ai ngờ một giây tiếp theo, bi kịch liền xảy ra… cô quên mất phải tiếp tục chạy, nên liền trực tiếp bị Bạch Tuyết đuổi đến nhảy bổ lên đẩy ngã xuống đất.
“Á…”
Một tiếng hét lên khiến Lệ Minh Viễn sực tỉnh lại. Anh vội vàng đi nhanh qua kéo cô nhóc lên, sau đó ánh mắt lạnh lùng của anh liền quét về phía Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết cảm nhận được sự uy hϊếp của chú nhân thì liền uất ức nhỏ giọng ư ử hai tiếng sau đó lui qua một bên.
“Chú, em không sao… là em bảo Bạch Tuyết đuổi theo mình, ờ… em chỉ là nhất thời quên mất không chạy tiếp thôi”
Lệ Minh Viễn rất kinh ngạc: “Đang chạy yên lành sao tự dưng lại đột ngột dừng lại?”
“Còn không phải vì bị chú làm cho si mê sao… vừa nãy sao tự dưng chú lại cười! Còn cười đẹp như vậy… Lệ Minh Viễn sửng sốt nói: “Anh cười sao?”