Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 203

Chương 203: Cô phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, chú ấy phụ trách xinh đẹp như hoa!

Thì ra là đã suy nghĩ chu toàn thay cho cô từ lâu.

Trong lòng Tô Noãn Tâm tràn đầy cảm động, nghĩ đến hình ảnh cô trêu chọc anh vào buổi trưa, hình ảnh anh xin lỗi cô về chuyện đã xảy ra đêm đó.

Không thể giải thích được, hình ảnh ban đầu của Lệ Minh Viễn trong lòng cô là một kẻ tiểu nhân, giờ đây lại càng ngày càng trở nên cao lớn.

Chú ấy thực sự đối xử rất tốt với cô.

Hoàn toàn giống như người trong một gia đình của cô ấy, che chở cô dưới đôi cánh của chính mình, loại cảm giác mà bất cứ khi cũng được người khác chăm sóc bảo vệ, bất cứ khi nào xảy ra vấn đề gì đều sẽ có người đứng ra giải quyết thay, thật sự là quá tốt.

Có thể tích tụ quá nhiều, sẽ bị áp lực đến mức bùng nổ mất.

Xem ra khoảng chừng một thời gian ngắn nữa, Lệ Minh Viễn sẽ từ thiếu nợ cô, chuyển thành cô thiếu nợ lệ Minh Viễn rất rất nhiều.

Nhiều đến mức cô không biết đời này mình sẽ có thể trả được bao nhiêu.

Tô Noãn Tâm cười khổ: “Tôi không lo lắng… Tôi chỉ là cảm thấy tôi đã nợ chú ấy quá nhiều rồi.”

Lý Mạnh cười nói: “Vậy thì cô Tô chỉ cần đối xử với tổng giám đốc của chúng tôi tốt hơn một chút là được… Dù sao thì sau này hai người cũng sẽ thành vợ chồng, tổng giám đốc đối xử tốt với vợ tương lai của mình cũng là việc nên làm, cô Tô chỉ cần đối xử tốt với tổng giám đốc hơn một chút là được, sao có thể nói đến việc thiếu nợ hay không?”

Dương Diễm ở bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, Noãn Tâm, cậu khách khí với chồng tương lai của mình như vậy làm gì!”

“Cô Dương nói đúng!”

“Noãn Tâm, tôi đi theo cậu được thơm lây… Đều là nhờ phúc của ông chú nhà cậu, sau này tôi nhất định sẽ đối xử rất rất tốt với cậu, cậu cứ nên nhẹ dạ mà nhận lấy sự chiếu cổ của chú ấy, dù sao đó cũng là ân huệ của ông chú nhà cậu nha, sau này về chúng một nhà lại đối đãi với chú ấy… cố gắng thay tôi trả ơn cho chú ấy”

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười, vỗ ngực nói: “Được rồi! Thư ký Lý, phiền anh lát nữa trở về nói lại với chú ấy rằng sau này Tô Noãn Tâm tôi sẽ là người phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình! Tất cả số tiền mà tôi kiếm được sẽ được đưa cho chú ấy, một phần cũng không giữ, để chú ấy tùy tiện tiêu!

Sau này, cơm trong nhà tôi nấu, vệ sinh trong nhà tôi quét dọn

Cho dù sau này lỡ như Tập đoàn Quốc Doanh có bị phá sản, chú ấy cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để chú ấy phải chết đói!”

Dương Diễm trực tiếp cười ra tiếng.

“Ha ha ha… Noãn Tâm, ý của cậu có phải là cậu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn ông chú của cậu phụ trách việc xinh đẹp như hoa…có đúng không?”

“Không khác là mấy… Ôi, thư ký Lý, tôi hay nói đùa, những lời này anh vẫn không nên nói ra thì hơn… Tôi sợ ông chú nhà tôi ghét bỏ tôi chết mất, chỉ dựa vào số tiền ít ỏi kiếm được, có lẽ còn chưa đủ để lọt vào mắt chú ấy Nói ra thật là đáng xấu hổ…”

Lý Mạnh cười tủm tỉm nói: “Cô Tô quả thật rất khí phách!”

“Ha ha ha, tôi chỉ là thổi phồng lên một chút mà thôi… Thôi, việc còn lại đành phải làm phiền anh và chú ấy giải quyết giúo rồi.”

“Cô Tô đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt! Sau này hai người chỉ cần yên tâm đi tham gia quay phim là được.”

“Được, cảm ơn thư ký Lý, anh vất vả rồi… Lần sau tôi đến chỗ đó nấu cơm cho chú ấy sẽ thêm chân gà cho thư ký Lý!”

“Ha ha ha, nhất trí!”

Lý Mạnh rời đi trong tâm trạng vui vẻ. Sau khi trở lại công ty, phát hiện vị tổng giám đốc say rượu giờ đây lại đang rất có tinh thần ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Giống như vừa mới ra khỏi phòng tắm trong phòng nghỉ không bao lâu, tóc chỉ mới khô được một nửa.

Sau khi báo cáo tất cả mọi việc trong quán cà phê xong, Lý Mạnh thấy được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của Lệ Minh Viễn đúng như anh ta mong muốn.

“Tô Noãn Tâm đã tự mình thuyết phục được Ngô Thu, cậu chắc chắn chứ?”

Lý mạnh vẻ mặt ai oán nhìn anh nói: “Tổng giám đốc, tôi nói dối anh có lợi ích gì sao?”

“Sợ là tổng giám đốc đã hiểu lầm cô Tô rồi, hôm nay cô ấy hành xử với Ngô Thu cực kỳ quyết đoán, hoàn toàn khác với cách hành xử thường ngày của cô ấy! Cái gì mà vô tội… Cái gì mà như một tờ giấy trắng, dễ bị bắt nạt, chỉ sợ là tổng giám đốc đã nhìn lầm hết rồi.”

Lệ Minh Viễn nhưởng nhưởng mày, không nói gì.

Lý Mạnh vội vàng cười làm lành: “Tuy nhiên bây giờ giám đốc biết cũng chưa tính là muộn… Cô Tô hôm nay cũng đã nói.”

“Cô ấy nói cái gì?”

“Cô ấy nói rằng sau này tất cả số tiền mà cô ấy kiếm được đều sẽ đưa cho tổng giám đốc hết, cô ấy phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn giám đốc phụ trách việc xinh đẹp như hoa!”