Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 118

Chương 118

Cô nghĩ rằng sợ hãi vừa rồi của cô chỉ

là ảo giác

Lại nghe thấy tiếng Ông cụ Lê đang hỏi: “Minh Viễn ý của cháu là nếu như ông nội không thừa nhận cô gái này là vợ tương lai của cháu, thì cháu sẽ không đồng ý như vậy đúng không?”

Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Vàng cháu không đồng ý”

Ông cụ Lệ cười giễu cợt hỏi: “Vậy cháu vừa nói mấy lời đẹp đề này cho ai nghệ”Ông nói làm chú nên ông có quyền không đồng ý, nhưng cháu cũng có quyền được thuyết phục công nội

Lệ Minh Viễn nói xong liên liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhân của cô gái bên cạnh đang ngần ngơ khẽ nói: “Noãn Tâm, em mau gọi ông nội đi.”

Tô Noãn Tâm bị gọi sực tỉnh lại, ngoan ngoãn cất cao giọng giòn đã hô lên: “Chào ông nội mong ông nội luôn luôn khỏe mạnh.



Ông cụ Lệ mắt cũng không thèm nhìn cô một cái, mà là tiếp tục nhìn chăm chăm Lê Minh Viễn nói: “Thế à, vậy cháu định thuyết phục ông như thế nào?”

“Lê Minh Viễn, cậu coi chú của cậu là không khí hả, cậu dám không coi tôi ra gì. Ba ơi, con chính là người bị hại mà làm sao có thể bỏ qua cho chúng như vậy được!” Lê Kiên bất đắc dĩ hét lên.Tô Noãn Tâm cau mày liếc anh ta một cải, trong mặt tràn đầy hung dữ nói: “Chú đáng bị như vậy!”

“Cô gái nhỏ, tôi vẫn chưa giải quyết xong với cô đầu. Cô làm tôi bị thương hai lần, không đúng, cộng thêm cú đánh vào vai hôm ở bệnh viện nữa là đủ ba lần! Hôm nay tôi nhất định sẽ tính toán thật rõ ràng với cô cho tốt

“Tôi sợ chú không làm được điều đó đâu! Có khả năng chú thử không cần tìm người trợ giúp đơn độc một chọi một với tôi thử xem! Người như chú tôi một có thể đánh với người!” Dù cho phải liều mạng tôi cũng đánh với chú đến cùng!

Lệ Kiên không thể giữ được bình tĩnh nữa, ông ta đã đánh mất hết mặt mũi của mình khi bị một cô gái nhỏ nói những lời sử nhục như vậy trước mặt tất cả mọi người trong gia đình.Ông ta đang định ra tay khiến cô ta phải đẹp mặt, tuy rằng không biết có gánh được hay không nhưng nhất định phải tìm được mặt mũi trở về, nếu không sau này ‘mọi người sẽ cho rằng Lệ Kiên rất dễ bị bắt nat.

Đúng lúc này ông ta bị mẹ mình giữ lại.

Bà cụ Lê cười khà khà nói: “Ôi chao, đứa nhỏ này thật hung dữ quá, bà cụ như tôi đây cũng muốn xem xem cô sẽ làm thế nào để có thể ngay trước mặt của tôi mà dám lớn lối đòi đánh con trai của tôi!”

Tô Noãn Tâm cau mày nói hỏi nhỏ bên tại Lê Minh Viễn: “Chú ơi, bà ấy là ai vậy?”

“Vợ nhỏ của ông nội… dựa vào việc mang thai, mẫu bằng tử quý mới được như hôm nay.” Tô Noãn Tâm trầm giọng hỏi, nhưng Lệ Minh Viễn lại đáp lại bằng giọng bình thường không sợ người xung quanh nghe được.Bà nội Lê lập tức đỏ bừng cả mặt nói: “Minh Viên! Dù sao tôi cũng là trưởng bối của cậu, là người vợ mà ông nội Minh Trung của cậu đã cưới hỏi về Sao cậu có thể ở trước mặt mọi người nói tôi không ra gì như the chu!

Ông già, ông nhìn xem cháu trai bảo bối của ông đã nói tôi như thế nào này!”

Ông cụ Lệ cau mày nói: “Minh Viễn!

“Cho dù là ai hỏi câu này đi nữa cháu cũng vẫn trả lời như vậy… cháu chỉ đang nói sự thật mà thôi tất cả là do bà ấy không dám thừa nhận điều này.”

“Dù sao bà ấy cũng là trưởng bối trong nhà cháu nên tôn trọng bà ấy!”

“Ông nội không cần phải làm cho con khó xử… Noãn Tâm trước sau gì cũng sẽ là người nhà họ Lệ cho nên sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ biết hết tất cả những chuyệnnày thôi.”

Ông cụ Lệ nhìn chăm chăm vào arth:

Lệ Kiên giễu cợt: “Cô ta là một kẻ lừa đảo cũng xứng người nhà họ Lệ chúng ta sao? Lệ Minh Viễn, để tôi nói cho cậu biết, cô ta đã làm cho tôi bị thương, vì vậy tốt nhất là cậu phải giao cô ta lại cho tôi xử lý

Vừa đúng lúc tôi đối với người khác đều không có cảm giác gì nhưng đối với cô ta cảm tình lại rất tốt

Nếu không thì hôm nay các cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện bình yên rời khỏi nơi này!”

Lê Minh Viễn giọng điệu giễu cợt nói: “Ồ? Từ khi nào thì mọi chuyện trong nhà họ Lệ lại chú làm chú rồi, tốt nhất chú nên quên đi?”

“Bố, con không quan tâm! Con đã chạy chữa hơn một tháng nay căn bệnh này vẫn chưa lành… Hãy giao cho con đứa con gái này để con có hy vọng chữa khỏi bệnh nha bố, bố cũng không thể trông thấy con còn trẻ như vậy mà chưa lấy vợ sinh ‘con liền không có con cháu nối dõi chứ?”

Tô Noãn Tâm lại chán ghét anh ta thêm, ánh mắt cô hung hăng mắng anh ta: “Đồ biếи ŧɦái chết tiệt, chú đừng có ở đó nằm mơ đi! Người như chú cũng đòi xứng đáng có con cháu nối dòng nối dõi sao! Chú cứ chờ đi, người phụ nữ ngày đó cùng với chú vụиɠ ŧяộʍ là một người phụ nữ đã có gia đình. Chú tốt hơn là đừng để một ngày nào đó chồng của người ta tới bắt gian ngày tại trận, họ nhất định cho là chú với cô ta đang nɠɵạı ŧìиɧ Nɠɵạı ŧìиɧ với vợ người ta, chú đúng là không biết xấu hổ”