Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 13

Chương 13: Chú của Lệ Minh Viễn, Lệ Kiên

“Ông nội kêu tôi đến, chú có khỏe không?”

“Cút đi! Ông đây còn khỏe lắm!”.

“Khỏe đến nổi mà một tháng không thể đυ.ng vào đàn bà? Chỗ bị thương lần này của chú, thật sự khiến người ta khó có thể mở miệng.”

“Lệ Minh Viên! ! Ông đây hiện tại không muốn nghe câu nói chuyện, cút ra ngoài!”. Lệ Kiên là đứa con do ông cụ nhà họ Lệ tằng tịu với đàn bà bên ngoài vào thời trung niên, là đứa con nhỏ nhất của nhà họ Lệ, cũng là chú của Lệ Minh Viễn, chỉ lớn hơn anh hai tuổi.

Đối với người chú luôn nhận được sự cưng chiều từ nhỏ, mười phần ăn chơi trác táng này, Lệ Minh Viễn vẫn luôn không có cảm tình gì.

Nhưng ông nội anh đau lòng, buộc anh tới thăm.

Hy vọng có thể dịu đi mối quan hệ bất hòa giữa hai chú cháu bọn họ, nhưng dù là Lệ Kiên hay là Lệ Minh Viễn cũng đều biết, thù của hai người bọn họ kết từ lúc nhỏ, muốn hòa hợp, e rằng đời này khó có khả năng.

Bởi vậy Lệ Minh Viễn cũng lười tiếp tục lãng phí thời gian ở trong này, đi qua một chút để thỏa mãn ông nội anh là đủ rồi. Nói câu: “Chúc chú sớm ngày hồi phục, oai phong như xưa!” Sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh. Lệ Kiên chỉ cảm thấy cầu chúc phúc kia, quả thực chính là đang châm chọc anh ta, tức đến mặt cũng đen thui.

“Lệ Minh Viễn, cậu chờ đó cho tôi! Lần trước trứng chiêu nên cho cậu chạy, coi như cậu gặp may, ông đây không tin là lần nào cậu cũng có vận khí tốt như vậy!”.

Lệ Minh Viễn nghe vậy, bước chân không khỏi ngừng lại. Ý lạnh ngập tràn trong con người, quay đầu quét về phía anh ta.

“Hóa ra chú mưu của sự việc kia, là chú”

“Thể thì đã sao? Đã hai mươi tám rồi mà vẫn còn là trai tơ, người làm chú như tôi đây đương nhiên phải quan tâm đến vấn đề cá nhân của cậu, nhìn thử xem là do cậu bị thương giống tới bây giờ, hay là… Bởi vì đúng như lời đồn, thích đàn ông?”

Lệ Minh Viễn tức đến nở nụ cười.

“Vô luận là loại nào, chỉ cần đến tai ông nội, vị trí người cầm quyền trong nhà của tôi cũng làm không được nữa đúng không?”

“Đúng vậy! Ông đây mới là đứa con được cưng chiều nhất của nhà họ Lệ! Bố cậu, cái tên bị bệnh lao đó đã chết rồi! Nếu không phải bởi vì cậu, vị trí đó sớm đã là của tôi!”

“Vậy sao? Chắc chú quên rồi, trên đầu chú vẫn còn có chú hai và chú ba đó!” Chỉ là một đứa con riêng được nhận vào nhà nuôi lớn mà thôi, dã tâm cũng không hề nhỏ. Lệ Minh Viễn không muốn chấp nhặt với tên ngu, nói xong xoay người rời đi.

Chợt nghe Lệ Kiên cười lạnh nói: “Hai ông già yếu ớt kia, thật sự tôi còn không để vào mắt! Lệ Minh Viễn, cậu đừng đã quên, mẹ của bố cậu, cùng với mẹ của chú hai chú ba của cậu đều xuống mồ rất lâu rồi, hiện tại chỉ có mẹ tôi còn sống, là đương gia chú mẫu của nhà họ Lệ!”.

Bà nội của Lệ Minh Viễn, là người vợ đầu tiên của ông cụ Lệ, sinh ra hai đứa con trai là bố của Lệ Minh Viễn và chú hai. Mẹ của chú ba Lệ Minh Viễn, là vợ hai của ông cụ Lệ.

Mà mẹ của Lệ Kiên, là đương gia chú mẫu của nhà họ Lệ bây giờ, là người đàn bà duy nhất được ở bên cạnh ông cụ Lệ, được ông cụ cưng chiều.

Cho nên Lệ Kiển mạnh mẽ cùng anh tranh vị trí người nắm quyền của nhà họ, cũng không tính là chuyện lạ. Lệ Minh Viện cũng không quay đầu lại nói: “Nhanh thôi, sẽ không phải vậy nữa” Lệ Kiện cau mày nói: “Cậu có ý gì?” Lệ Minh Viễn đã đi ra phòng bệnh, không muốn nhiều lời với tên ngu.

Nhưng Lý Mạnh lại nhịn không được mà dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu liếc Lệ Kiến một cái nói: “Nếu người cầm quyền của nhà họ Lệ có vợ, vị trí nữ chú nhân của nhà họ Lệ sẽ đổi chú”.

Ý của tổng giám đốc bọn họ muốn nói, chính là thế này. Lệ Kiên nghe vậy, trực tiếp há hốc mồm. Tên trai tơ Lệ Minh Viễn kia… muốn kết hôn sao? Cũng không nghe nói qua tin tức nhà họ Lệ muốn cùng con gái nhà giàu có nào kết thông gia! Chẳng lẽ là Tân Viên muốn làm phản?