Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 26: Né tránh

Sau cái hôm Bạch Quán Tông xem là tỏ tình cô thì Thượng Quan Tịch Mộng dường như đang muốn né tránh anh, lúc nào cô cũng đi làm từ sáng sớm, đến tối mịt mới về nhà. Nếu người không biết còn tưởng là cô đang ở bên ngoài lén lút nuôi tiểu bạch kiểm khác, nhưng tiểu bạch kiểm gì chứ. Ở nhà đây cũng có sẵn một người rồi còn đâu.

Nhưng với một người có tính cách táo bạo như Bạch Quán Tông thì làm sao anh có thể để yên chuyện này, lúc này Bạch Quán Tông đang ngồi sẵn ở sofa để chờ cô tan làm.

Có lẽ Bạch Quán Tông tính lại không bằng trời tính, lúc cô vừa vào nhà thì bên cạnh còn dẫn theo cả Quý Tín Hào, tuy nói thái độ của hai đều rất khách sáo nhưng mà Quý Tín Hào dù sao cũng từng phản bội cô, lần này lại còn được đi cùng cô, không những thế mà còn hiên ngang cùng nhau về nhà nữa cơ chứ. Nhưng Hoàng Sước lại biết rõ lần này thiếu phu nhân đưa Quý Tín Hào đến đây là chuyện lớn, tránh việc thiếu gia làm hỏng chuyện nên Hoàng Sước liền kéo anh về phòng.

Quý Tín Hào nhìn anh một cái, tên nhãi ranh này đúng là rất biết cách làm cho người khác cảm thấy buồn cười. Lần trước do anh ta sơ sẩy nên mới bị tên nhãi này lừa vào tròng, nhưng nếu anh không làm như vậy thì Quý Tín Hào cũng không có cớ để bước vào nhà của Thượng Quan Bân, sau đó giúp người mình yêu lấy được chút tin tức từ nhà họ.

Có thể cô đã không còn tình cảm với anh ta, nhưng vì cô... Quý Tín Hào vẫn có thể dốc sức dốc lòng, không làm vợ chồng vẫn có thể làm tri kỷ tâm giao mà.

- Chồng nhỏ của em quả là một người không biết kiềm chế. Thái độ ghen tuông, căm hận, đều bộc lộ ra mặt hết rồi.

- Anh đừng có luyên thuyên mấy chuyện nhảm nhí này nữa. Cùng tôi vào thư phòng.

[...]

Còn ở chỗ của anh, sau khi bị Hoàng Sước bịt miệng kéo lên phòng thì anh đã bắt đầu phát hỏa, còn lạnh lùng tặng cho Hoàng Sước một ánh nhìn dịu dàng đến thấu tâm can, lúc này cậu ta cũng chỉ biết cúi đầu. Nói:

- Thiếu gia, đây là chuyện hệ trọng của thiếu phu nhân... Tôi... Tôi chỉ sợ cậu giận quá mất khôn, nói năng lung tung sẽ khiến thiếu phu nhân tức giận. Cậu cũng thấy đó, gần đây thiếu phu nhân chạy đôn chạy đáo... Người ngoài không biết thì tưởng cô ấy chăm lo cho Bạch thị và Thượng Quan nên bận rộn, nhưng người trong nhà như chúng ta đều biết cô ấy bận như vậy là vì né tránh cậu!

Bạch Quán Tông biết chứ, biểu hiện của cô quá rõ ràng, cho dù không muốn biết cũng không được. Quả thật như cô từng nói, hiện tại tính tình của anh quá hấp tấp, mà người làm chuyện lớn thì không nên có đức tính như vậy... Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, rõ ràng hiện tại cô mới là người sai, lại còn muốn né tránh anh? Vợ chồng với nhau sao lại phải né tránh nhau chứ?

Nghĩ ngợi một lúc, Bạch Quán Tông liền không nhịn nữa, anh liền nói:

- Thu dọn quần áo của tôi, mang sang phòng của cô ấy.

Hoàng Sước ban đầu còn ngạc nhiên, nhưng sau đó liền vỗ tay lên trán, nói:

- Thiếu gia... Ngài quên rồi sao, thiếu phu nhân luôn khóa trái cửa! Không có chìa khóa thì làm sao mà vào?

- Không vào được cửa chính thì tôi leo tường vào.

Hoàng Sước thật sự bị ý tưởng này của Bạch Quán Tông làm cho hoa mắt, chóng mặt... Thiếu gia nhà này thật sự bị tình yêu làm cho điên rồi!

[...]

- Tịch Mộng, nếu như chú ba của em thật sự là đầu sỏ năm đó hãm hại cha mẹ em... Thì em sẽ làm gì?

Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng cũng chỉ nhàn nhạt đáp có lệ vài câu, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của cô, cho dù anh ta có muốn truy xét cho rõ ràng thì cũng không thể nào cậy được miệng của cô đâu.

Quý Tín Hào cũng biết rõ con người của Thượng Quan Tịch Mộng rất cứng đầu và cố chấp, việc cô không muốn nói thì thôi anh cũng không hỏi nữa.

Sau khi máy tính được kết nối với USB thì Quý Tín Hào liền nhanh chóng vào mục thư mục ẩn, bên trong là một đoạn video hành trình năm đó của Thượng Quan Bân và Trương Đào.

Đoạn đường quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy máu trong người cũng chảy ngược, lúc biết cha mẹ bị tai nạn qua đời thì cô đã thức ba, bốn đêm liền để xem đi xem lại camera hành trình trên xe của họ, mọi cảnh vật xung quanh năm đó cô đều nhớ như in không sai một chỗ nào.

Là nó!

Chắc chắn là đoạn đường này, đến cả thời gian trên xe cũng trùng khớp với thời gian tử vong của cha mẹ cô. Nếu nói hai vợ chồng Thượng Quan Bân và Trương Đào không có liên quan thì cô thật sự không dám tin, hai người họ đúng là lòng lang dạ sói, đến cả anh trai và chị dâu của mình cũng nhẫn tâm hại chết!

- Tịch Mộng... Em sao vậy?

- Anh tìm thấy file này ở đâu?

- Là trong máy tính của Thượng Quan Diệp Lam, cô ta luôn nói đây là file mật mà cha mình luôn cất giấu ở đây, nói là có chết cũng không được đưa ra ngoài.

Nghe được thông tin này là do Thượng Quan Diệp Lam đưa cho Quý Tín Hào thì bất giác trong lòng cô lại khó chịu, hóa ra trong mắt của Thượng Quan Diệp Lam thì Quý Tín Hào cũng có một chỗ đứng nhất định... Cô ta còn có thể tin tưởng anh ta như vậy, chắc chắn là cũng yêu đến chết đi sống lại.

Quý Tín Hào thấy cô sắc mặt ngày càng khó coi, liền nói:

- Thôi em về phòng nghỉ ngơi đi, anh sẽ giúp em thu dọn chỗ này, xong thì anh cũng sẽ về nhà.

Thượng Quan Tịch Mộng cũng gật đầu, cô vừa xoay lưng đi thì Quý Tín Hào đã nắm lấy tay cô, anh ta có chút khó khăn, nói:

- Chúng ta... Còn có thể quay lại như xưa không?

Cô không nói, chỉ trực tiếp rút tay lại, cứ như vậy mà tuyệt tình rời đi. Bàn tay của Quý Tín Hào lơ lửng giữa không trung, anh cười khẩy một tiếng, tự nói với mình...

- Tư cách gì chứ...