Sau màn khiêu vũ mở màn là yến tiệc linh đình.
Bản chất của buổi tiệc này vốn không phải mừng sinh nhật, mà là xã giao. Mọi người tìm kiếm sự hợp tác hoặc lôi kéo quan hệ, vô cùng trần tục. Nguyễn La thấy bánh gato trên đĩa được làm tinh xảo, nhưng mỗi lần cô muốn ăn thêm lại bị những người kính rượu cắt ngang, ai nấy đều muốn uống thêm vài ly với Chu Chi Nam.
Dù chưa uống rượu nhưng cô cũng uống không ít nước hoa quả, ngồi chưa được bao lâu, cô cảm thấy muốn đi vệ sinh.
Nguyễn La kéo đuôi áo Chu Chi Nam: “Em muốn đi vệ sinh.”
Chu Chi Nam hơi cúi xuống để nghe Nguyễn La nói. Nghe xong, anh gật đầu với người trước mặt, sau đó đưa Nguyễn La rời khỏi sảnh tiệc.
“Người ở đây phức tạp lắm, anh đưa em đi.”
“Đi vệ sinh cũng muốn đi theo, Chu Chi Nam, anh sợ em lạc mất chứ gì. Sao trước đây em không phát hiện tiệc sinh nhật của anh nhàm chán thế nhỉ…”
“Năm nào cũng thế mà, chỉ có em muốn trốn đi, cho rằng anh không biết sao.”
Chu Chi Nam uống không ít rượu nên đôi mắt mơ màng, nụ cười cũng quyến rũ người khác. Anh ôm eo cô: “Anh đưa em lên lầu, ở đây đông người quá.”
Nguyễn La không nghi ngờ, đi theo anh lên lầu. Trên lầu toàn là phòng cho khách, cô vừa định hỏi thì giây tiếp theo đã bị anh kéo vào một căn phòng bất kỳ. Cô tưởng anh đưa mình đi vệ sinh nên không cảm thấy có gì bất ổn, nhưng sau đó lại bị anh đè xuống cái tủ lùn để đồng hồ phương Tây, mông vểnh lên vô cùng xấu hổ.
“Chu Chi Nam… anh làm gì, á?”
Chữ “á” cuối câu của cô càng khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, anh càng ấn mạnh thân trên của cô vào tủ: “Nằm sấp nào.”
Đồng thời vỗ cánh mông dưới lớp sườn xám: “Vểnh lên.”
Nguyễn La không biết anh muốn làm gì, cô vịn tủ và vểnh mông lên, hai chân bị anh kéo cho dang rộng ra. Chu Chi Nam lười gỡ hàng nút của chiếc sườn xám, anh dứt khoát vén váy cô đến ngang hông.
Đến khi qυầи ɭóŧ bị cởi ra, Nguyễn La mới biết Chu Chi Nam muốn làm chuyện xấu xa.
“Chu Chi Nam, anh cút cho em.”
“Không.”
Giây kế tiếp, môi lưỡi dán vào huyệt nhỏ từ phía sau.
“Cái đồ không biết xấu hổ này…”
Chu Chi Nam uống rượu nên môi lưỡi càng thêm mạnh bạo, anh liếʍ láp thân dưới mềm mịn của cô. Tuy cô từng bị anh liếʍ nhiều lần nhưng chưa lần nào bị liếʍ từ phía sau, trong lòng cô càng thêm xấu hổ, cảm giác cực khoái cũng ngày càng gia tăng.
Cô có lý do nghi ngờ anh đã uống say.
Chiếc lưỡi linh hoạt thử đâm vào cửa huyệt, Nguyễn La bị anh làm cho ngây ngốc, không ngừng phát ra tiếng rên ê a. Chu Chi Nam nghe thấy tiếng cô thì lại làm nhanh hơn, khiến hai cánh hoa của cô ướt đẫm, sau đó anh lại cố ý trêu đùa viên thịt nhạy cảm kia. Anh thật sự giống như chó, liếʍ cho Nguyễn La thở hổn hển dồn dập, cả người nằm yên ở đó bị anh kiểm soát.
Chu Chi Nam uống nhiều rượu nên miệng khô khan, chất lỏng của Nguyễn La càng lúc càng chảy nhiều, khiến anh dễ chịu. Anh nhìn tư thế quyến rũ của Nguyễn La, không liếʍ nữa mà cắm hai ngón tay vào.
Nhờ có đủ chất bôi trơn nên hai ngón tay đi vào rất trơn tuột, anh nhanh tay đâm vào rút ra, lần nào cũng đâm sâu vào nơi mềm yếu nhất của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức Nguyễn La siết chặt các ngón tay, tê dại khó nhịn.
“Anh… chậm một chút đi mà…”
Chu Chi Nam không nghe, nửa quỳ trên sàn gỗ, dùng tư thế thần phục mà nhìn Nguyễn La. Anh thấy thân dưới của cô trần trụi, nhưng thân trên lại ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ vừa đứng đắn lại có phần lả lơi, hai kiểu đan xen lẫn lộn, khiến người ta nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.
Ngón tay anh càng đâm càng sâu, ngày càng ác liệt và nhanh hơn. Nguyễn La cắn ngón tay mình, tiếng rên càng thêm nặng nề. Với sự hiểu biết của anh dành cho Nguyễn La thì cô sắp rơi vào trạng thái mê hồn rồi.
Anh yên lặng hành động, khiến cô càng thêm mệt mỏi vì kɧoáı ©ảʍ. Thấy đã ổn rồi, anh cắn nhẹ cánh mông trắng nõn của cô. Cô nào chịu nổi cú này, cắn mạnh ngón tay rồi tiết nước ra.
Chu Chi Nam nhìn dấu răng trên mông cô rồi lại nhìn vũng nước dính đầy tay mình, anh cười thành tiếng.
Bấy giờ mọi người đều ở sảnh tiệc dưới lầu một, cho nên lầu này không có khách, cực kỳ yên tĩnh. Vừa rồi Nguyễn La chìm đắm trong du͙© vọиɠ nên không chú ý, lúc này nghe thấy tiếng cười của Chu Chi Nam, cô cảm thấy nó lớn tiếng làm sao.
“Chu Chi Nam, anh có cần mặt mũi nữa không vậy, ở dưới đầy người đấy.”
“Đâu có ai? Bọn họ ngẩng đầu lên là nhìn thấy anh trêu đùa em sao?”
Anh cố ý hiểu sai ý cô, Nguyễn La muốn xoay người chỉnh lại áo quần nhưng lại bị anh đứng dậy đè xuống.
“Anh còn muốn làm gì?”
Tiếng cởi nút áo vang lên sau lưng cô: “Em sướиɠ rồi, nhưng anh thì chưa.”
Tuy Nguyễn La biết Chu Chi Nam là kẻ không biết xấu hổ, nhưng cô chưa từng nghĩ hôm nay anh lại đến mức này. Tất cả người ở dưới lầu đều vì anh nên mới đến đây, anh lại lôi kéo cô làm chuyện hoang da^ʍ trong căn phòng xa lạ.
Một giây trước, cô vừa mới cảm thấy vật cương cứng cực lớn của anh chạm vào mông mình, giây tiếp theo, nó đã không do dự cắm vào.
“Á… Anh nhẹ thôi…”
“Người ở dưới lầu đều đang chờ, chúng ta nhanh lên nhé?”
Nguyễn La âm thầm trợn mắt. Đồ khốn, ai thèm làm mấy chuyện này chứ, ở đó mà đòi nhanh hơn.
Không nhận được lời đáp, Chu Chi Nam đâm mạnh vào, va chạm đến mức cánh mông trắng nõn của cô rung lắc. Trong phòng yên tĩnh, không, phải nói là cả tầng này yên tĩnh, chỉ còn âm thanh vang vọng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
“Anh… á… nói nhỏ chút… á…”
Anh nắm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, đồng thời dùng sức bóp mạnh, ở dưới thì tàn nhẫn đâm vào. Nguyễn La cảm thấy vừa sướиɠ vừa đau, du͙© vọиɠ vượt lên trên hết.
“Mông vểnh như vậy, sao đâm vào lại kêu nhỏ thế?”
Cô chỉ hận không có thêm hai cánh tay ở phía sau để che miệng anh lại. Tiếc là cô không có, cộng thêm tình trạng hiện giờ không chiếm được ưu thế, đành mặc cho Chu Chi Nam xâu xé.
Lúc này Nguyễn La kêu cũng không hề nhỏ, vừa rồi anh dùng ngón tay nên không phát hiện hôm nay cô “siết” rất chặt.
“Siết chặt như vậy làm gì? Cắm vào chật cứng.”
Hôm nay anh nói chuyện càn rỡ hơn ngày thường, Nguyễn La vừa định mắng anh thì nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên ngoài. Chắc hẳn là mấy người phục vụ kiểm tra phòng cho khách lần cuối, bởi vì càng về đêm sẽ có khách uống say ở dưới lầu lên đây nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng người, Nguyễn La vội vàng dùng tay đẩy Chu Chi Nam. Chu Chi Nam đang sướиɠ, làm sao chịu để cô đẩy, trái lại anh còn bắt chéo hai tay cô ra phía sau, khiến cô không cử động được. Chẳng những anh không tiết chế lại mà còn cố ý đυ.ng vào điểm nhạy cảm nhất của cô, vật to lớn kia mạnh hơn ngón tay nhiều. Nguyễn La cố nén tiếng kêu, nước vẫn tràn ra lênh láng.
Người phục vụ mở từng cánh cửa phòng để kiểm tra, Nguyễn La nghe thấy rõ ràng, người ta đếm phòng một, phòng hai, phòng ba… Cô không tập trung nên bị Chu Chi Nam đánh mông, vết đỏ lập tức hiện lên, trông vô cùng đáng thương.
“Ưm… anh… dừng lại…”
“Chúng ta nhanh lên, chắc chắn có người ở dưới lầu tìm anh, tối về anh lại đùa với em.”
Nhanh cái đầu anh! Đã vào đến đây rồi mà còn bàn chuyện buổi tối.
Chu Chi Nam uống rượu nên cả người khô nóng, bị cô kìm kẹp như vậy, khi thì siết khi thì buông khiến anh thoải mái dễ chịu. Anh định đâm vào thêm vài chục lần rồi bắn ra.
Vừa rồi anh nảy lòng tham. Lúc khiêu vũ, bao nhiêu ánh mắt của đám đàn ông đổ dồn về phía này khiến anh vô cùng khó chịu. Đây là lần đầu anh chính thức đưa Nguyễn La ra ngoài gặp gỡ mọi người, nhưng không ngờ cô gái mình nuôi hai ba năm lại trổ mã xinh đẹp như vậy. Những ánh mắt kia không khác gì sói đói nhìn miếng thịt ngon, anh phải khắc dấu ấn lên miếng thịt này, để đám người kia biết nó thuộc về ai.
Với lại đây là lần đầu anh làm với cô ở bên ngoài, cô gái nhỏ kẹp quá chặt, khiến anh không muốn chịu đựng chút nào, chỉ muốn thong thả ra vào, bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc để phát tiết. Thế nên anh kìm nén du͙© vọиɠ trước để cô lêи đỉиɦ một lần, thấy cô thoải mái anh mới cắm vào.
Nguyễn La hoàn toàn từ bỏ việc nói đạo lý với anh, cô cắn môi dưới, chịu đựng từng cơn va chạm ở phía sau của Chu Chi Nam. Bọn họ quá quen thuộc cơ thể của nhau, tuy Nguyễn La giãy dụa nhưng không thể phủ nhận rằng nơi đó của cô ngày càng ướt dầm dề.
“… Tiếng gì nhỉ? Cậu nghe thấy không?”
“Có tiếng động sao… Hình như có thật, phòng này nè.”
Tiếng nói chuyện của người lạ ngày càng đến gần. Hai người vốn làm ở cửa phòng nên nghe rõ ràng hơn. Chu Chi Nam là tên không biết xấu hổ bậc nhất ở bến Thượng Hải, không đời nào anh không nghe thấy, nhưng hành động ở dưới thân lại chẳng hề ngừng nghỉ.
Cùm cụp… cửa phòng bị mở ra. May mà trong phòng không bật đèn nên mọi thứ tối om.
Người phục vụ trẻ tuổi mở cửa, kèm theo sự nghi ngờ: “Có người không?”
Đối diện với tiếng kêu không quá lớn trong bóng đêm, ánh mắt Chu Chi Nam trở nên lạnh lùng. Người nọ vừa đi vào, Nguyễn La đột ngột kẹp chặt, Chu Chi Nam cũng theo đó mà bắn ra.
Anh gầm nhẹ: “Cút đi.”
Người phục vụ bị dọa sợ, nhanh tay đóng cửa lại.
Chu Chi Nam một tay nắm eo nhỏ, một tay nắm cánh mông mềm mại, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi sau khi cao trào. Khoảnh khắc cuối cùng ấy anh bị cô kẹp cho tê tái da đầu, không kìm được bắn tinh sớm.
Vừa hồi hộp vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nguyễn La tức giận cắn răng, quay đầu lại mắng anh: “Đồ không biết xấu hổ.”
Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ ấy khiến lòng anh say đắm.
Mắng mà Chu Chi Nam nghe thấy mềm mại, đây là sự thật.
Anh rút khăn tay trong túi áo vest ra, trùm lên miệng huyệt của cô, đồng thời rút vật nam tính đã mềm nhũn ra. Chu Chi Nam luôn suy nghĩ thấu đáo, sợ làm bẩn sườn xám của Nguyễn La, cô sẽ khó gặp mặt người khác.
Làn váy được thả xuống, Nguyễn La lại gọn gàng chỉnh tề, chỉ có hai chân là mềm nhũn. Cô được Chu Chi Nam ôm đến trước gương trang điểm, anh đặt cô ngồi xuống ghế dựa.
Giờ phút này, trừ mái tóc rối bời ra thì mọi thứ trên người cô đều hoàn chỉnh, ai mà ngờ được một giây trước hai người còn làm cái chuyện ký hiệu kia. Gò má cô ửng hồng sau cơn cực khoái, vừa hay, các quý cô Thượng Hải thể nào cũng hỏi một câu là dùng loại phấn nào, như vậy càng thích hợp.
Chu Chi Nam rút trâm cài trên búi tóc cô, mái tóc đen đổ xuống như thác nước, anh cầm lược chải đầu cho cô.
Trong phòng tĩnh lặng yên ắng.
Lòng Nguyễn La cũng trở nên mềm mại, mở miệng thốt nên vần thơ: “Nga mi cố phán sa đăng noãn, mặc hương bộc bố đãng y sam. Chấp thủ đề sơ nùng tình quá, khước lưu phát ti nhiễu tiền duyến*.”
(*) Mày ngài nhìn quanh màn lụa đèn ấm, mùi mực như thác nước bao trùm lấy quần áo. Tay cầm lược chải tóc cho người, chải cả những yêu thương, mỗi sợi tóc là một sợi duyên tình từ kiếp trước.
Chu Chi Nam nở nụ cười: “Học được thơ từ đâu vậy, anh chưa từng nghe thấy bài này.”
“Đọc được trong tiểu thuyết thôi, không rõ xuất xứ.”
“Viết không hay lắm.”
Tóc cô được búi lên và cài trâm lần hai, sức lực của đàn ông mạnh hơn phụ nữ nên búi càng chặt. Nguyễn La thấy tóc mình đã được sửa sang xong, cô đứng dậy đối diện với anh.
“Không hay chỗ nào?”
Chu Chi Nam nghiêm túc nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết: “Duyên tình kiếp trước.”
“Anh với em chỉ có kiếp này, về sau sinh sôi nảy nở.”
Nguyễn La không kìm được nở nụ cười, ánh mắt ngập tràn niềm vui sướиɠ. Khuôn mặt cô được Chu Chi Nam vuốt ve, kéo đến trước mặt anh quyến luyến trao nụ hôn.
Hôn xong, anh còn nói vào tai cô: “Vừa rồi không tiện hôn em, bây giờ bổ sung.”