Nguyện Nguyện

Chương 3

16.

Ô Kiều đang nói chuyện với Lê Nguyện thì vết thương trên cổ cậu đập vào mắt y.

– Chỗ này của Nguyện Nguyện bị thương!

– Vâng. – Trì Nghiệm dí đầu thuốc đang cháy vào người cậu. Cậu đã băng bó lại, đáng ra nó nên kết vảy nhưng không, dường như trông nó nặng thêm – Nhưng mà Nguyện Nguyện không sao đâu!

– Kiều Kiều có thuốc mỡ. Để Kiều Kiều lấy cho Nguyện Nguyện!

Cậu chưa kịp nói “dạ, thôi” thì Kiều Kiều chạy về phòng ngủ rồi ùa ra và ném lọ cao vào lòng bàn tay cậu:

– Cho Nguyện Nguyện này! Dùng được đó, hễ bị đau là Kiều Kiều chỉ dùng nó thôi.

Cậu nhìn dòng chữ ngoài vỏ, lắc đầu:

– Nguyện Nguyện không dùng được đâu.

– Tại sao? Thuốc này xịn lắm, xoa là hết đau.

Cậu trả lọ thuốc mỡ chuyên trị nứt hậu môn cho Ô Kiều, giải thích với y:

– Nguyện Nguyện không đau đâu, thật đấy. Vết thương nhỏ xíu, không sao mà.

– Ò… – Ô Kiều thấy hơi thất vọng. Bạn thân của y bị thương mà y chẳng giúp được gì – Kiều Kiều không có phép thuật gì cả, có là Kiều Kiều chữa giúp Nguyện Nguyện rồi.

Cậu mỉm cười, ngồi với y rồi hỏi thêm:

– Ngoài chữa giúp Nguyện Nguyện thì Kiều Kiều muốn sử dụng phép thuật để làm gì không?

– Ừm… – Ô Kiều ngẫm mãi mới nói – Kiều Kiều muốn biến tóc dài thành tóc ngắn. Mỗi lần họ đâm vào phía sau, họ cứ giật tóc Kiều Kiều hoài. Đau lắm, đau lắm ấy! Kiều Kiều không được nói “đau”. Kiều Kiều mà nói là họ đánh Kiều Kiều mạnh lắm. Cho nên Kiều Kiều không thích tóc dài chút nào.

Tóc y dài ngang lưng như một thác nước đen tuyền suôn mượt. Khỏi cần sử dụng phép thuật để cắt, anh cả sẽ không cho phép y cắt tóc.

Y thắc mắc vô cùng:

– Tại sao tóc Nguyện Nguyện và tóc anh cả lại ngắn được vậy?

Cậu đành phải dùng một lời nói dối hay ho để che đậy sự thật tồi tệ:

– Tóc dài của Kiều Kiều đẹp lắm, Kiều Kiều cũng hợp với tóc dài nữa.

– Đẹp như Nguyện Nguyện không?

– Đẹp lắm ạ.

Được người khác khen đẹp, Ô Kiều ngại ngùng cười tủm tỉm:

– Thế thì Kiều Kiều hơi thích tóc của Kiều Kiều rồi!

17.

Anh cả không có ở nhà. Lê Nguyện chơi với Ô Kiều một lúc rồi về.

Tối đến, cậu ngồi vào bàn làm bài miệt mài. Hôm nay cậu vẫn phải làm bài cho hai người, bởi vì Trì Nghiệm đã quăng vở của nó cho cậu trong giờ ra chơi. Cậu phải làm nhanh nhanh để còn đi ngủ sớm, không là mai lại muộn.

Thời gian nhanh chóng tua đến mười một giờ. Cậu dọn cặp, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng cửa sổ cậu bị ai gõ. Cậu đẩy cửa sổ ra, thấy anh cả đứng dưới lầu.

Cậu xách theo chìa khóa nhà và bước nhẹ, khép cửa vì sợ đánh thức bà nội.

Cậu đi vào hẻm nhỏ gần nhà. Anh cả đứng dựa tường đợi cậu. Thấy cậu, anh nhét thuốc lên miệng rồi lôi tấm thẻ phòng khách sạn ra để nhét vào đồng phục của cậu:

– Khách đã liên hệ với tao. Tám giờ tối thứ bảy, khách sạn nhỏ phía Bắc thành phố. Nhớ nhé.

Cậu nhận tấm thẻ, gật đầu:

– Vâng.

– Tao chưa thấy khách bao giờ, tại cấp dưới của khách liên lạc với tao. Đến hôm đó thấy khách, dù là ông già hay một gã hói bụng bia thì mày cũng không được chạy, biết chưa? Đừng phá đám công chuyện của tao.

– Vâng.

Anh cả cười tươi rói, vỗ đầu cậu:

– Ngoan lắm.

– Có phải… em chỉ cần làm mỗi lần này thôi?

Anh cả rít một hơi:

– Ừ, mày mượn có 500 à. Nếu lần sau lại gặp khó khăn thì có thể nhờ vả tao.

Cậu không lên tiếng nữa. Nếu được, cậu không muốn có thêm “lần sau” nào cả.

18.

Lê Nguyện ngồi nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Trì Nghiệm đá vào ghế cậu:

– Gọi mày mà mày không nghe!

Cậu không nhìn ra ngoài nữa, cậu nhìn nó. Khi nãy nó gọi cậu mấy tiếng mà cậu không nghe thấy thật.

Thứ bảy càng đến gần, lòng cậu càng hoảng. Cậu không nghĩ cậu sẽ hoảng đến vậy. Đối với những chuyện đã xảy ra, ngoại trừ bị động đón nhận chúng thì cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.

Trương Kỳ Hào cầm vở của Trì Nghiệm từ chỗ Lê Nguyện rồi ngả ngớn:

– Hay là Lê Nguyện cũng chép bài cho tao đi? Chép một lần hay chép hai lần cũng vậy mà, mày nhỉ?

Trì Nghiệm lia mắt đến gương mặt của Lê Nguyện như đang mong vẻ mặt không tình nguyện của cậu. Tiếc là, nó không chứng kiến được.

Trương Kỳ Hào thấy cậu không từ chối nên nó sấn lên:

– Im lặng là đồng ý rồi nhé?

Cậu im lặng lơ Trương Kỳ Hào. Hào biết thừa nên tức:

– Mẹ! Đồ điếc nhà mày! Mày tin tao đánh cho mày câm luôn không?

Lê Nguyện gầy. Trương Kỳ Hào to như con bò hung hăng đến chỗ cậu. Cậu đành yếu ớt thủ thỉ:

– Chép cho cậu…

– Nói sớm thì chết à? – Trương Kỳ Hào đẩy cậu một cái thật kêu – Này là do mày tự làm tự chịu!

Cậu lùi hai bước rồi lảo đảo ngã xuống đất. Không chỉ thế, cậu có cảm giác cậu còn va vào người nữa. Cậu quay đầu lại thì thấy Ngộ Tinh Diểu ngay sau lưng cậu, không biết lớp trưởng đã ở đó tự bao giờ.

Ngộ Tinh Diểu nhìn cậu dưới chân mình rồi lại nhìn Trương Kỳ Hào. Còn lâu Trương Kỳ Hào mới sợ thằng học sinh gương mẫu này nhé. Lớp trưởng thì sao nào?

– Nhìn cái gì!

Lê Nguyện cứ ngồi dưới sàn dơ bụi đầy đất ấy. Nghe tiếng Ngộ Tinh Diểu “hừ” một cách khinh bỉ rồi bước qua mặt cậu để về chỗ ngồi.

Cậu dựa bàn để đứng dậy. Cậu phủi bụi sau quần mình. Trương Kỳ Hào chắn lối cậu về chỗ nên cậu phải vòng qua đường khác.

Ngộ Tinh Diểu đứng hạng nhất, là hạt giống duy nhất trong cả cái trường cấp ba này được thầy cô ươm vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh. Tiết thể dục bình thường cũng chẳng thấy lớp trưởng chơi bóng bao giờ. Việc bình thường của lớp trưởng thì thầy cô giao lại cho lớp phó, chẳng hạn như điểm danh.

Lúc nghỉ trưa với thời điểm tan học, Lê Nguyện không chịu rời khỏi chỗ. Cậu cứ nghĩ về tối thứ bảy mà ngẩn người.

Dường như Ngộ Tinh Diểu phát hiện ra. Ngộ Tinh Diểu nhìn cậu, tình cờ cậu cũng nhìn Ngộ Tinh Diểu.

Không hiểu sao, tim cậu đập mạnh. Cậu cúi đầu nhìn đôi giày vải trắng sạch sẽ dưới chân lớp trưởng.

Trương Kỳ Hào hỏi Trì Nghiệm xem tối nay nó có muốn đi net không.

Trì Nghiệm đồng ý.

Trương Kỳ Hào cười trá lên, còn bảo có phim mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ vụиɠ ŧяộʍ, còn rủ tối xem chung.

Trì Nghiệm nhìn góc nghiêng của Lê Nguyện, thấy mặt cậu đỏ ửng nên nó muốn ghẹo cậu. Nó đá chân cậu:

– Xem chung đi mày.

Cậu hoang mang hỏi lại:

– Hả?

Nó chau mày lại. Nãy giờ cậu không nghe nó nói gì hả. Trương Kỳ Hào còn gào nó nữa:

– Đừng có rủ nó! Mẹ! Nhìn cái mặt ủ dột của nó là tao cửng không nổi.

19.

Phần bài tập về nhà cho một người bỗng chốc nhân ba. Mấy ngày nay Lê Nguyện chép miệt mài đến nửa đêm, mấy hôm viết rã tay khiến cậu vừa đặt mình lên gối là ngủ ngay và luôn, ban ngày lên trường lại vật và vật vờ, giờ ra chơi thì ngủ bù, đâm ra cậu chẳng còn sức để nghĩ nhiều.

Thời gian trôi quá nhanh. Chớp mắt, thứ bảy đến.

Cậu rửa chén sạch sẽ sau bữa tối, chờ bà nội cậu uống thuốc rồi xếp chăn cho bà. Xong xuôi, cậu rón rén rời cửa.

May mà bà ngủ sớm, không thì cậu cũng chẳng biết ăn nói thế nào với bà.

Cậu đến nhà anh cả. Anh cả đưa một cái bịch bự cho cậu, dặn cậu:

– Đến nơi rồi hẵng lấy ra. Sách cũng có ghi hết đấy, cứ bước thẳng.

Cậu gật đầu:

– Vâng.

– Có việc gì thì gọi thẳng cho tao. – Anh cả móc 50 tệ trong túi ra cho cậu – Lúc về thì tự bắt taxi.

Đây là chuyến đầu của Lê Nguyện. Anh cả lo lắm, nếu khách không muốn Lê Nguyện thì Lê Nguyện tự cầu nguyện đi.

Lê Nguyện dùng phương tiện công cộng đến khách sạn nhỏ sau mười trạm, dựa vào con số trên thẻ mà tìm phòng. Khách sạn này có 81 phòng, trong phòng chỉ có một cái giường với một cái TV, chẳng có sofa gì cả, phòng có nhiêu đó thôi.

Cậu vào nhà vệ sinh rồi mở cái bịch anh cả đưa cho cậu, trong đó có dụng cụ vệ sinh trực tràng, gel bôi trơn và bαo ©αo sυ. Cậu để hai món sau ra một bên rồi súc ruột theo sách hướng dẫn.

Cậu chưa từng làm thế bao giờ. Ngay lượt nước đầu mà cậu đã sục nước lạnh vào. Cậu ngồi trên bồn cầu chờ nó trào ra. Lần thứ hai cậu dùng nước ấm hơn, thấy thoải mái hơn, cậu súc tiếp. Tuy cậu thấy ổn hơn lần đầu, nhưng cảm giác nước tràn vào trong vẫn khiến cậu khó chịu. Cậu đang bình thường, hậu môn trở nên khó chịu, bên trong quá chừng nước, bụng cũng bắt đầu đau.

Tầm 300ml nước được nạp, cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cậu bấm thời gian ba phút, chờ, rồi rút nó ra.

Quá trình này lặp đi lặp lại vài lần cho đến khi thứ cậu thải ra là dòng nước trong vắt. Đối với một đứa tay mơ như cậu thì quá trình này chẳng dễ chịu gì, đã thế còn đau. Sau khi cậu súc xong thì thời gian đã trôi qua nửa tiếng.

Cậu tắm táp một chút rồi cầm gel bôi trơn và bαo ©αo sυ ra ngoài.

8 giờ tối, khách vẫn chưa tới. Cậu nhìn bαo ©αo sυ trên giường, nghe tiếng phụ nữ rên lẫn tiếng đàn ông lăng nhục cô ấy và tiếng vỗ mông bem bép.

Cậu căng thẳng, tự nhắc bản thân đừng cố mường tượng ngoại hình của khách nữa.

Trong lúc chờ, cậu đành đứng dậy để tìm điều khiển TV và mở nó lên.

Khách tới muộn thật. 10 giờ rồi, người vẫn chưa thấy xuất hiện.

Cậu như tên tội phạm chờ hành hình, lưỡi đao từ từ kề sát cổ cậu. Cảm giác đợi chờ này khiến cậu sợ hơn cả cái chết. Cậu không có điện thoại di động riêng nên cậu phải chạy ra ngoài bốt điện thoại công cộng để gọi cho anh cả.

Cậu vừa xuống giường thì cửa mở, khách bình tĩnh bước vào.

20.

Ngộ Tinh Diểu chỉ muốn góp thêm chút chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho chính mình.

Chẳng hạn như,

Hắn là “con nhà người ta” trong mồm hàng xóm, là học sinh hạng nhất trong miệng thầy cô, là niềm kiêu hãnh của cha mẹ hắn.

Hàng xóm nói: “Mày xem con nhà bên cạnh mà học theo đi kìa.”

Thầy cô nói: “Lâu rồi trường không có thủ khoa nên thầy hiệu trưởng đặt rất kỳ vọng vào em đấy.”

Cha mẹ nói: “Thanh Hoa/Bắc Kinh thì hơi khó, nhưng phải đậu 985.”

Từ lúc vào cấp ba, những thứ này tạo áp lực lên hắn. Hắn muốn chơi bóng rổ với các bạn trong tiết thể dục, thế nhưng thầy cô lại cho rằng đây là việc phí hoài thời gian của hắn, chẳng thà hắn cứ cày thêm một bộ đề; qua cái năm quan trọng này, thời gian hắn có trên đại học quá dư dả luôn.

Về nhà, mọi việc đều không cần hắn động tay: từ tắm rửa, cơm nước, việc vặt.

Sau khi làm xong đống bài tiếng Anh, hắn xuống lầu để nghỉ thì cha hắn lại dặn: “Cứ ở nhà nghỉ ngơi đi con, tranh thủ nghe tiếng Anh nhé.”

Ai ai cũng bảo hắn rằng nhiệm vụ hàng đầu của hắn là học hành.

Học hành, học hành, học hành.

Chỉ được học hành, một thời thì giờ thảnh thơi để hắn thở cũng không có.

Hắn không thể bước ra khỏi cửa. Hắn cứ ở trong phòng, vừa luyện nghe vừa nghịch súng, tận hưởng ít giây phút làm người thay vì hóa mình thành một cỗ máy chỉ biết học. Để rồi, khi ít giây phút này trôi qua, hắn lại cảm thấy hụt hẫng bất tận.

Ít giây phút thoải mái này chẳng thể xả nổi 1% áp lực trong hắn.

Để xả nhanh hơn, hắn cần phải chơi lớn – hắn sẽ nổi loạn trong mắt thầy cô, cha mẹ hắn.

Chẳng hạn như việc hắn bắt đầu yêu đương từ năm lên 17 tuổi.

Chuyện cᏂị©Ꮒ choạc đâu được công khai như chơi bóng rổ – chỉ có thể làm lén lút, chỉ có thể giấu mọi người, chỉ cần cẩn thận là không ai hay.

Chưa kể, hình như đồng tính… còn khiến hắn thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả những cuộc chơi dị tính.

Hắn cực kì gấp gáp tìm một nơi có thể khiến hẳn xả 100% áp lực, một viên thuốc giải phóng mọi thứ trong lòng hắn.

21.

Lê Nguyện nghĩ rất nhiều khả năng về người khách cậu sắp tiếp: ấy có thể là một người đàn ông trung niên bụng phệ, ấy có thể là một gã côn đồ với mái đầu vàng chóe, ấy có thể là một tên nghiện chơi gay với những thớ cơ cuồn cuộn.

Thế nhưng cậu không ngờ – khách nọ là lớp trưởng.

Tất nhiên, khách cũng bất ngờ hỏi:

– Cậu hả?

Lê Nguyện hoảng tới nỗi cậu cứ thẫn thờ nhìn Ngộ Tinh Diểu.

Hắn quen bình tĩnh, ngẫm một lúc lại hỏi:

– Người của Trần Kim?

Cậu không biết anh cả tên gì, cậu đoán “Trần Kim” từ miệng Ngộ Tinh Diểu là anh cả.

Nhìn thấy người trước mặt bất an, tay cậu siết chặt góc áo, mắt cậu ướŧ áŧ như con mồi rơi vào cái bẫy hiểm độc, Ngộ Tinh Diểu khoanh tay bước đến trước mặt cậu, cười gian:

– Hay chính cậu tự bán da^ʍ? Ha!

Hắn cười nhạo và khinh miệt cậu. Tiếng cười chói tai vô cùng.

Hắn nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới. Thằng điếm bán da^ʍ cho hắn là bạn cùng lớp – chuyện này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn hắn tưởng nữa.

Lê Nguyện vẫn đang hoang mang trong luồng suy nghĩ “vì sao cậu ta lại ở đây” thì Ngộ Tinh Diểu đã vén áo cậu lên. Cậu hoảng loạn lùi lại, hắn dừng tay nhưng vẫn mỉm cười:

– Không bán cho người quen à? Nhưng tôi đã trả tiền rồi mà?

Cậu xấu hổ, không dám nhìn hắn. Nghe hắn nói vậy, mi mắt cậu run hơn, cậu cắn môi, khúm núm:

– Không có…

– Thế cậu trốn làm gì?

Ngộ Tinh Diểu rờ lưng cậu. Cậu chịu đựng cái cảm giác tiếp xúc trực tiếp lạ lẫm này, ngực cậu run rẩy.

Ngộ Tinh Diểu vươn tay xuống dưới, bế cậu lên giường. Tay hắn chạm vào lưng quần cậu, hắn hỏi:

– Rửa trước chưa?

Cậu bị một loạt hành động thành thạo của Ngộ Tinh Diểu dọa nên nhắm mắt, khẽ gật đầu.

Hắn đút ngón tay vào lối nhỏ phía sau, thật nóng thật ẩm. Đồng chí đại biểu tại đại hội toàn quốc dưới thân hắn thấy không ổn – đồng chí ấy run hơn.