Thanh Loan Yến

Chương 6

Sau đầu đông, trong học đường cũng được nghỉ, tuyết rơi dày đặc, mấy ngày nay càng là lúc Thẩm Thư Nghiên bận rộn nhất, Nghiêm Tu cũng bắt đầu đi theo Thẩm Thư Nghiên xem sổ sách, xử lý sự vụ làm ăn, thậm chí nhiều lần, thân thể Thẩm Thư Nghiên không thoải mái, đều là Nghiêm Tu ra ngoài xử lý một số sự kiện đột ngột.

Y tuổi không lớn, đương nhiên khó có thể phục chúng, có mấy ông già thậm chí làm khó dễ ngay trước mặt y, Nghiêm Tu đều có thể lần lượt hóa giải, vài người thật sự ngoan cố, gây sự đến trước mặt Thẩm Thư Nghiên, lại bị ông chặn về, người sáng suốt đều nhìn ra được Thẩm Thư Nghiên đang che chở y, dần dần cũng không ai còn dám làm càn nữa.

Mà Thẩm Thanh Yến cũng bị phụ thân ném đi học xem sổ sách, chỉ là hắn thật sự không có hứng thú về phương diện này, thường xuyên đọc chẳng được hai trang liền không kiên nhẫn, nhưng thân thể Thẩm Thư Nghiên không tốt, hắn cũng không dám chọc phụ thân tức giận, mỗi ngày gian nan gặm những sổ sách kia, có chút sống một ngày bằng một năm.

Nhưng cũng may có Nghiêm Tu đi cùng, y tuy rằng ít nói, nhưng lại rất kiên nhẫn, Thẩm Thanh Yến có vấn đề đọc không hiểu hỏi y, y đều rất cẩn thận dạy dỗ. Cho dù Thẩm Thanh Yến hỏi đi hỏi lại ba bốn lần, cũng không thấy y có bất kỳ thái độ thiếu kiên nhẫn nào.

Có đôi khi Thẩm Thanh Yến nhịn không được nghĩ, có một huynh trưởng như vậy cũng không tệ… Nhưng, cũng chẳng biết vì sao, trong tiềm thức hắn vẫn không muốn gọi Nghiêm Tu là “ca ca”, bình thường cũng luôn gọi tên thôi.

Thẩm Thanh Yến một tay chống cằm, lại lật một trang sổ sách, hiện tại hắn đang xem chính là bản sao Nghiêm Tu chép lúc trước, trên đó có chú thích y viết, thoạt nhìn càng thêm dễ hiểu, Nghiêm Tu từ nhỏ luyện chữ, chữ viết thanh thoát, bút pháp chỉnh tệ, chữ cũng giống người y, lộ ra một chút lãnh đạm lại tao nhã. Thẩm Thanh Yến lật qua từng trang, bất tri bất giác đọc xong toàn bộ sổ sách, chỉ là điểm chú ý toàn bộ đều là chữ Nghiêm Tu viết.

Chẳng qua một vài sổ sách xuất nhập năm ngoái phải xem xét lại, hắn lại xem đến mê mẩn, Thẩm Thanh Yến thở dài, nhớ tới tiếng ho khan của phụ thân đè thấp thân thể, siết chặt ngón tay, lại cúi đầu nghiêm túc lật xem sổ sách tiếp.

Có đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, nếu mình bướng bỉnh một chút, lỗ mãng một chút, để cho phụ thân nhớ thương nhiều một chút, phụ thân có phải là có thể càng lo lắng một chút hay không? Nhưng hắn đôi khi lại nghĩ, nếu mình nghe lời một chút, theo ý của ông, phụ thân vui vẻ, thân thể có lẽ sẽ tốt lên. Năm hắn sinh ra mẫu thân đã bởi vì bệnh mà qua đời, thân thể phụ thân cũng luôn không tốt… Nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn không dám nghĩ, thân thể ông lại kém đến như vậy.

Thời gian thoáng cái, đã qua hơn nửa năm, phần lớn thời gian Thẩm Thư Nghiên đều nằm trên giường, đa số thời điểm Thẩm Thanh Yến nhìn thấy ông, Thẩm Thư Nghiên đều uống thuốc, hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có đại phu tới, sắc mặt đều không quá tốt, phương thuốc sửa hết lần này đến lần khác, nhưng bệnh của Thẩm Thư Nghiên cũng không chuyển biến tốt hơn bao nhiêu.

Chuyện bên ngoài đa số giao cho Nghiêm Tu cùng một vài thân tín của ông phụ trách, một phần thật sự là cần Thẩm Thư Nghiên tự thân quyết định ông mới ra mặt. Hơn nữa hầu như mỗi một lần, Thẩm Thư Nghiên đều mang theo hai đứa con nhỏ.

Mỗi một ngày hắn đọc xong sổ sách thì trò chuyện cùng phụ thân, cười đùa vui vẻ, đôi khi Thẩm Thư Nghiên tỉnh lại, cũng nói với hắn một lát, lắm lúc ông thật sự bệnh nặng, mê man ngủ thϊếp đi, Thẩm Thanh Yến cũng không dám làm phiền ông, liền cầm sổ sách chậm rãi ngồi trên bàn xem.

Ngày hôm đó, thời tiết rất lạnh, tuyết rơi trong sân một mảng trắng xóa, ngay cả mấy gốc hồng mai kia cũng bị tuyết trắng bao trùm, chỉ ngửi thấy mùi hoa mai, lại không nhìn thấy hoa mai.

Thẩm Thanh Yến khoác một chiếc áo choàng màu xám, cầm quyển sách, chậm rãi đi đến viện Thẩm Thư Nghiên. Hôm nay Thẩm Thư Nghiên lại không nằm trên giường dưỡng bệnh, lúc Thẩm Thanh Yến đến, ông ôm một lò sưởi nhỏ, đang ngồi trước bàn án viết cái gì đó. Thấy Thẩm Thanh Yến tới, ông cười nhẹ, gọi con trai ngồi xuống.

Thẩm Thanh Yến đột nhiên không khỏi có chút hoảng hốt.

Qua một lúc lâu, Thẩm Thư Nghiên dường như đã viết xong một bức thư, sau khi gấp bức thư lại xong còn đóng dấu bằng sáp.

Thẩm Thanh Yến đang đọc sách, đột nhiên hắn nghe thấy Thẩm Thư Nghiên gọi hắn một tiếng, “Yến nhi.”

Thẩm Thanh Yến bỗng chốc ngẩng đầu.

“Bức thư con cầm đi, vi phụ… Hy vọng hai huynh đệ các con yên ổn sống chung, nếu… nếu có một ngày xảy ra mâu thuẫn.” Thẩm Thư Nghiên khụ hai tiếng, nói tiếp, “Nếu có một ngày Tu nhi phải rời đi, con hãy mở bức thư này ra.”

Thẩm Thanh Yến gật gật đầu, đưa tay nhận lấy.

“Cha…”

“Con đi gọi Tu nhi tới, vi phụ… Có một số việc muốn dặn dò các con.” Thẩm Thư Nghiên nâng tay lên ý bảo hắn ra ngoài gọi người, mặc dù trong phòng đốt than ấm áp, cũng có thể nhìn thấy sắc môi của ông tái nhợt. Đáy lòng Thẩm Thanh Yến đột nhiên lan tràn ra khủng hoảng cực lớn, loại tâm hoảng vô căn cứ này làm cho hắn lập tức nói không nên lời, chỉ trắng mặt gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Gần đến cuối năm, bận rộn rất nhiều việc, công nhân cũng phải nghỉ ngơi, Nghiêm Tu trời chưa sáng đã đi ra ngoài, hôm nay y cùng mấy chủ cửa hàng kiểm tra đối chiếu hàng tồn kho cuối năm với mấy đơn đặt hàng năm sau, nhưng luôn có cảm giác tâm thần không yên, đột nhiên nghe thấy một tiếng ngựa hí vang, xa xa, đã nhìn thấy Thẩm Thanh Yến lảo đảo chạy tới.

“Thanh Yến, sao vậy?” Nghiêm Tu ngăn hắn lại.

“Cha… Cha tìm huynh…” Thẩm Thanh Yến vành mắt đỏ bừng, cánh tay hắn siết chặt, nhìn thấy y cũng không ức chế được cái loại run rẩy từ sâu trong thân thể, Thẩm Thanh Yến cắn răng, kéo y ra ngoài, “Mau, mau theo ta đi gặp cha.”

Nghiêm Tu gật gật đầu, nắm lấy tay hắn xoay người lên ngựa, sau đó kéo Thẩm Thanh Yến lên, đợi sau khi hắn lên ngựa kéo dây cương, chạy về phía Thẩm phủ.

Tay Thẩm Thanh Yến vòng quanh eo y, đôi tay kia rất lạnh, cho dù là cách quần áo thật dày, cũng có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo theo y phục thấm vào, phía trên còn có vết trầy xước lớn nhỏ, hắn một đường tìm tới, không biết tìm bao nhiêu chỗ, Nghiêm Tu rũ mắt xuống, một tay kéo dây cương, một tay nắm lấy hai tay Thẩm Thanh Yến. Gió tuyết kéo dài một đường, hạt tuyết tung bay đánh vào mắt người đều không mở ra được, Nghiêm Tu cưỡi ngựa chạy bâng bâng, dấu vó ngựa nện trên tuyết rất nhanh bị tuyết bao phủ, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục cũng đến Thẩm phủ, Nghiêm Tu xoay người xuống ngựa, Thẩm Thanh Yến chật vật từ trên ngựa trượt xuống, tuyết vẫn rơi rất lớn, từ hành lang đến nội viện ngắn ngủn một đoạn đường, lại tuyết rơi đầu đầy, Thẩm Thanh Yến cảm thấy trước mắt có chút lạnh, lau mặt, trên tay ngưng tụ cũng không biết là tuyết hay nước mắt.

Lúc đến phòng Thẩm Thư Nghiên, Dư thúc đang canh giữ bên cạnh ông.

Thẩm Thư Nghiên ngồi ở đầu giường, trên người ôm chăn rất dày, trước ông có mấy người trung niên đang đứng, Thẩm Thanh Yến nhận ra một trong số đó là chưởng quầy của cửa hàng tơ lụa trong thành, sắc mặt mấy người đều không tốt lắm, trong đó vị Trần chưởng quầy kia, sắc mặt tức giận càng không che dấu được. Mấy người nhìn thấy hai đứa trẻ đi vào, quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không nói thêm cái gì.

“Hai con lại đây.” Thẩm Thư Nghiên mở miệng kêu.

Nghiêm Tu kéo Thẩm Thanh Yến qua.

“Hôm nay, ta đã nói với bọn họ, sau này việc làm ăn của Thẩm gia, đều giao cho Tu nhi và Thanh Yến.” Thẩm Thư Nghiên nói hai câu, liền chịu đựng không nổi quay đầu khụ mạnh một trận, sắc mặt đang trắng xanh chợt đỏ ửng lên, ông chống thân thể, lại nhích sát một ít, “Yến nhi còn nhỏ, Tu nhi con hãy… hãy chiếu cố nó nhé, khụ khụ.”

“Nghĩa phụ…”

Thẩm Thư Nghiên dùng ánh mắt ngăn Nghiêm Tu, lại quay đầu nhìn mấy người kia, “Chuyện của các ngươi, ta đều đã kể qua với Tu nhi, phụ tá tốt Yến nhi, Thẩm gia… tất nhiên sẽ không đối xử tệ với các ngươi. Khụ khụ…”

Mấy người nhìn nhau một cái, lập tức cúi đầu hành lễ, thấp giọng nói, “Dạ… Lão gia.”

Rồi sau đó Dư thúc liền dẫn bọn họ rời đi.

Đợi Dư thúc đóng cửa lại, Thẩm Thư Nghiên cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ quỳ gối bên giường, thở dài, lại nói, “Yến nhi, vi phụ biết con đối với chuyện kinh doanh không có hứng thú gì, con cũng còn nhỏ, vi phụ không muốn bức bách con, nhưng… gánh nặng của Thẩm gia, vi phụ sợ là cũng không gánh được…” Thẩm Thanh Yến đỏ mắt nói không nên lời.

“Sau này, con có việc thì hỏi Tu nhi, trong khoảng thời gian này Tu nhi học rất nhiều, trước khi con trưởng thành, chuyện trong nhà. Giao cho Tu nhi, khi trưởng thành… hãy cùng Tu nhi quản lý Thẩm gia, nó… mãi là huynh trưởng của con…” Ông nhẹ nhàng lướt qua tay Thẩm Thanh Yến, ánh mắt chuyển tới Nghiêm Tu, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vi phụ… Tin tưởng con.”

“Nghĩa phụ…” Nghiêm Tu đôi mắt cũng đỏ, đi về phía trước hai bước rồi quỳ xuống, bắt lấy tay Thẩm Thư Nghiên.

Ánh mắt Thẩm Thư Nghiên nhu hòa lại ấm áp, còn mang theo một chút thoải mái.

“Nếu gia nghiệp Thẩm gia không giữ được, cũng không sao.” Giọng nói của ông thấp xuống, tiếp tục nói, “Vi phụ chỉ mong hai huynh đệ các con bình an, các con… hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau… Khụ khụ…” Đến cuối cùng, ngữ ý đã mơ hồ, biểu cảm cũng trở nên chậm chạp, rồi sau đó, từ từ đọng lại không còn nhúc nhích.

“Cha!” Tiếng khóc thê lương cắt qua đêm tuyết, tiếng khóc của Thẩm Thanh Yến khàn khàn, ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay phụ thân, thế nhưng người kia lại không trả lời hắn nữa.