Ánh mắt Thời Nhiễm sáng ngời, có điều cô ngược lại cũng không trực tiếp đồng ý mà thành thật nói: "Thật xin lỗi, chỗ này của tôi chỉ còn lại mười phần thôi."
Đầu gà phất phất tay: "Không sao, cô làm trước, tôi đi mua thêm hai phần lẩu cay nóng là được."
Thời Nhiễm đồng ý, tay chân lưu loát bắt đầu dùng muôi đảo qua đảo lại trong nồi.
Đợi đến khi đầu gà từ trong quầy lẩu cay bên cạnh đi ra, Thời Nhiễm đã đóng gói xong mười phần mì xào và canh đậu hũ. Trong hai túi lớn lần lượt đựng năm phần mì xào và năm phần canh, Thời Nhiễm còn cho thêm hai hộp nhỏ dầu ớt và dưa chuột muối chua.
Đầu gà khó khăn nhấc mấy túi thức ăn lớn vội vã rời đi.
Thời Nhiễm nhìn thoáng qua thời gian, lúc này còn chưa tới chín giờ.
Hôm nay bán được mười sáu phần mì xào, doanh thu là hai trăm tám mươi tám đồng. Trừ bỏ chi phí, lợi nhuận cũng chỉ là một trăm sáu bảy đồng.
Là doanh thu của ngày đầu tiên, Thời Nhiễm đã rất hài lòng. Cô ngâm nga mấy giai điệu nhỏ thu dọn bàn ghế, nguyên liệu trên xe đẩy cũng chuẩn bị vừa đủ, mì và rau quả đều đã dùng hết.
Bà chủ quầy hàng lẩu cay đang bận rộn, nhìn thấy Thời Nhiễm thu dọn quầy hàng, cười đến vô cùng đắc ý.
Công việc làm ăn của hai vợ chồng bọn họ rất tốt, có thể mở mãi đến ba giờ sáng!
****
Đầu gà mang đồ ăn về phòng làm việc, cả người mệt mỏi thở dốc.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Vừa bước vào cửa phòng làm việc, anh ta đã hét lên: "Các con, cha các con đã về rồi đây!"
Ngay lập tức nhận được một loạt tiếng "hứ".
Có điều thân thể những người này ngược lại rất thành thật, lập tức đều tiến lại gần.
"Con trai, hôm nay mua cái gì thế?"
"Mì xào à, thằng bất hiếu, không phải cha nói muốn ăn chút cay sao?"
"Món này vừa nhìn đã thấy không ngon."
......
Đầu gà nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy một phần lẩu cay trong đó. Miệng còn cứng rắn: "Thắc mắc gì, cái này không phải là lão Hoàng nói sao? Tùy tiện ăn một chút rồi nhanh chóng chạy tiến độ. Tôi nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có quán mì xào ít người làm nhanh."
"Vậy tại sao cậu còn mua hai phần lẩu cay?"
Đầu gà cũng không hề chột dạ: "Quán mì xào nói chỉ có thể làm mười phần, tôi có nhiều đồng nghiệp yêu mến như vậy nên nhường mì xào cho các cậu đó, tôi sẽ cố gắng ăn lẩu cay nóng."
"Nếu đã làm khó cậu như vậy thì nhường cho tôi đi, tôi không chê lẩu cay!"
"Tôi cũng không ghét bỏ!"
"Này này này, đừng có cướp!"
......
Sau một hồi cãi cọ ồn ào, đầu gà và một đồng nghiệp mặt tròn khác chiếm được hai phần quyền sở hữu lẩu cay. Mười đồng nghiệp khác cũng chỉ có thể một mình lấy một phần mì xào với canh.
Đầu gà vui vẻ mở nắp ra, mùi thơm của lẩu cay trong nháy mắt xộc vào miệng mũi anh ta.
A, cay như vậy là khẩu vị yêu thích của anh ta!
Đang muốn húp trước một ngụm rồi lại cười nhạo những người khác một chút, lại chỉ nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô.
"Cái này… Canh đậu hũ này có chút công phu."
Đồng nghiệp bên cạnh nghe vậy lập tức bưng hộp cơm tiến lại gần: "Cái gì cái gì? Để tôi xem nào."
Đồng nghiệp kêu lên với vẻ mặt đầy hắc tuyến: "Không phải cậu cũng có sao? Chỉ có cái hộp tròn nhỏ ăn kèm với đồ ăn kia, bên trong đựng canh đậu hũ. Thật là tốt, canh đậu hũ được cắt thành sợi!"
Quả nhiên, bên trong là đậu hũ cắt thành sợi mỏng như tơ, hình như ở giữa còn xen lẫn một ít tơ mộc nhĩ màu đen, sợi cà rốt màu đỏ, sợi hành lá màu xanh…
"Oa oa oa, đây gọi là canh đậu hũ Văn Tư đúng không?"
"Đúng vậy! Lúc trước tôi đi du lịch ở phía Nam đã từng ăn qua."
"Tiểu Mao, cậu mua loại đồ ăn công phu này ở đâu, thật tuyệt quá."