Cố Tiên Sinh, Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo

Chương 22: Ông Nội Chờ Các Con Trở Về!

Nhưng mà, thật sự muốn đồng ý với Trình Vũ Huy trở lại làm việc sao? Ngộ nhỡ một ngày nào đó anh ta lại vì một điều gì đó mà lại bán tôi nữa thì sao?

Đang lúc buồn phiền rối rắm, điện thoại đột nhiên lại vang lên.

Lần này là một dãy số xa lạ, tôi do dự một chút rồi mới nhất máy.

Giọng nói hòa nhã dễ gần của ông nội Cố vang lên từ đầu dây bên kia: "Thư Nhi hả, con có bận không?"

"Không có, ông nội." Nghe được giọng nói của ông, tôi vô thức lộ ra nụ cười: "Ông gọi điện thoại tới có việc gì không?"

"Cũng không có việc gì lớn, chẳng qua là buổi tối ông bảo đầu bếp làm vài món con thích ăn, chờ Tử Ngôn tan làm, các con tới đây ăn cơm tối đi."

Nhà lớn của nhà họ Cố nằm ở ngoại ô thành phố, tựa vào núi sông, cảnh vật xung quanh đẹp đẽ. Cũng vì như thế mà xung quanh rất ít người ở. Nhà họ Cố to như vậy, cũng chỉ có ông nội Cố cùng mấy người giúp việc chăm sóc ông.

Bình thường công việc Cố Tử Ngôn bận rộn, cũng rất ít khi có thể trở về làm bạn với ông cụ.

Cũng giống như bài ca kia vậy: cha mẹ không quan tâm con cháu đóng góp lớn lao gì cho gia đình, cả đời không dễ dàng gì để mà đoàn tụ.

Thật ra nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của ông nội Cố lúc trưa, tôi lập tức cảm thấy có chút xót xa trong lòng, nghĩ rằng sau này nếu có cơ hội, nhất định phải trở về ở cùng ông nhiều hơn.

Cho nên nghe ông nói như vậy, tôi lập tức mở miệng đồng ý: "Vâng ạ, con sẽ nói với Tử Ngôn."

"Ừ, được, được." Ông nội Cố thật sự vui vẻ: "Vậy ông nội chờ các con trở về!"

Cúp điện thoại, trong lòng tôi nhất thời có chút cảm giác phức tạp.

Có thể cùng ông nội Cố ăn cơm, trong lòng tôi rất vui mừng. Nhưng mà vừa nghĩ đến lại cùng Cố Tử Ngôn diễn kịch trước mặt ông nội, tôi lập tức cảm thấy luống cuống.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhưng mà không có cách nào khác, tôi đã đồng ý với ông nội rồi, cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Trước khi đi tìm Cố Tử Ngôn, tôi đã chuẩn bị trước một món quà cho ông nội Cố, cho nên lúc đi qua đã hơi muộn, hơn nữa đã qua thời gian tan làm của anh ta.

Trên đường đi, tôi cảm thấy hơi lo lắng, nếu như anh ta đã tan làm rồi thì phải làm sao đây?

Cũng muốn gọi điện thoại cho anh ta, nhưng lại sợ anh ta không trả lời. Gửi tin nhắn, lại sợ ngộ nhỡ anh ta không để điện thoại bên người, sẽ không thấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể thử vận may của mình thôi.

Ai ngờ, khi tôi vừa xuống xe taxi, tôi mới phát hiện những lo lắng trước đây của mình đều dư thừa rồi.

Người ta không chỉ chưa đi về, mà còn ôm ấp người đẹp trong ngực, vô cùng bận rộn!

Mà chờ tôi nhìn thấy rõ cái người đang dính lấy anh ta, như một khối đường mật dẻo, hận không thể dính cả người lên người anh ta, tôi lập tức bùng nổ!

Giẫm lên giày cao gót xông tới, còn chưa tới gần, liền nghe cái người phụ nữ không biết xấu hổ kia ôm lấy cánh tay của Cố Tử Ngôn, giọng nói nũng nịu nói: "Tử Ngôn, người ta cố ý đến tìm anh, còn ở cùng anh cả một buổi chiều, tốt xấu gì anh cũng mời người ta ăn cơm chứ!"

Người đàn ông không nói gì, trên mặt cũng không có chút biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lẽo nhưng vẫn không đẩy người cô ta ra.

"Tử Ngôn, anh không nói lời nào, người ta coi như anh đã đồng ý rồi nha."

A, quả thực là giẫm lên mặt mũi của tôi mà!

Tôi đi tới, nắm lấy cổ tay cô ta dùng sức kéo ra, giơ tay phủi cánh tay Cố Tử Ngôn vừa bị cô ta túm lấy: "Lâm Nhược Hàm, cô có chút tự trọng nào không vậy? Giữa ban ngày ban mặt đã ôm ấp yêu thương đàn ông rồi, chắc cô cô đơn lắm nhỉ? Nếu cô thật sự thiếu đàn ông, thì tới nói tôi, tôi giới thiệu một người cho cô."

Tử Ngôn, Tử Ngôn, kêu thân mật như vậy, vợ anh ta là tôi đây cũng chưa kêu như vậy!