Trần Vũ Đình mỉm cười hài lòng, cô tìm một nơi bí mật để nấp vào trước khi Lý Vinh Hiên ra ngoài, nếu không để Trần Gia Duyệt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ là một trận chiến ác liệt mất, bây giờ anh vẫn chưa yêu mình đắm say.
Nếu lúc này để Trần Gia Duyệt phát huyệt mối tình lén lút của hai người, e rằng cô ta sẽ đuổi thẳng cô ra ngoài, còn Lý Vinh Hiên sẽ không phá hỏng mối quan hệ giữa hai nhà thông gia vì cô, thế nên cô vẫn hiểu rất rõ chuyện này.
Cô muốn chờ.
Chờ đến khi nào cả thể xác lẫn tinh thần của anh rể đều thuộc về mình, sau đó cắt đứt với Trần Gia Duyệt, cô đã thầm chờ mong có thể nhìn thấy sắc mặt muôn màu muôn vẻ của cô ta khi đó.
Thật sự sảng khoái!
Ở bàn ăn, Lý Vinh Hiên ngồi ghế chủ vị, Trần Vũ Đình và Trần Gia Duyệt chia ra ngồi hai bên người anh, Trần Gia Duyệt vừa ăn sáng vừa bấm điện thoại, trả lời tin nhắn một cách ngọt ngào.
“Chị, tôi muốn ra ngoài làm việc.”
Trần Gia Duyệt liếc Trần Vũ Đình một cách kiêu ngạo, ánh mắt toát lên vẻ khinh thường của kẻ thượng đẳng. Sau khi ly hôn, lá gan của cô em gái này của cô ta lớn hơn rất nhiều, vậy mà muốn đến công ty, cô ta đã trù tính rất lâu mới đứng vững gót chân ở công ty, bây giờ cô muốn phá hỏng kế hoạch của cô ta, không có cửa đâu.
Trần Gia Duyệt chưa kịp trả lời thì Trần Vũ Đình đã thở dài một hơi.
“Em biết năng lực của chị vô cùng xuất sắc, em chỉ cảm thấy nhàm chán khi rảnh rỗi ở nhà mà thôi, nếu em đến làm việc trong công ty của gia đình mình sẽ khó tránh khỏi chị bị người ta nói này nói nọ bảo chị bất công, sao em có thể ngáng đường chị được. Nếu chị không ngại, không biết công ty của anh rể có thể nhận em vào làm được không? Dù sao em cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, ít nhiều cũng biết một ít về công việc quản trị hành chính.”
Trần Gia Duyệt nghe vậy thì thở phào một hơi, chỉ cần không không đến công ty tranh giành quyền lợi với mình thì Lý Thị cũng coi như là một công ty tốt.
Hai chị em đồng thời nhìn về phía Lý Vinh Hiên. Anh nhìn Trần Vũ Đình bằng ánh mắt tìm tòi, nhưng khi nhìn lên chỉ thấy ánh mắt say đắm của cô. Thôi vậy, gia sản của nhà Lý Vinh Hiên rất rất lớn, nuôi thêm một người cũng không phải không nổi.
Trần Vũ Đình nhoẻn miệng nở nụ cười mờ ám, một cái chân thò ra khỏi làn váy xẻ cao, bàn chân trắng nõn mềm mại chạm vào mu bàn chân to lớn của anh, ngón chân từ từ cọ xát, thừa dịp Lý Vinh Hiên sững sờ, cô bèn men theo ống quần tây và chui vào trong qυầи ɭóŧ.
Bàn tay cầm cà phê của anh ngừng lại, vẻ mặt vẫn bình thản, bàn chân mềm mại ma sát trên lông mao màu đen, lông của Lý Vinh Hiên khá ngắn khiến chân cô hơi ngưa ngứa khi vừa chạm vào nó.
Cô không hề kiêng dè quyến rũ anh rể trước mặt Trần Gia Duyệt, côn ŧᏂịŧ đã bắn một hiệp lại bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh, nó run rẩy không thôi, mã mắt từ từ rỉ ra chất lỏng mờ ám, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng phồng to.
Không biết Lý Vinh Hiên đã luồn tay xuống dưới bàn từ lúc nào, anh giữ chặt cái chân mềm mại đang làm bậy bên dưới, sóng ngầm dâng trào, đối diện với một mối liên hệ không thể nói rõ cũng như không thể tả được giữa anh rể và em vợ.
Yết hầu của Lý Vinh Hiên chuyển động lên xuống, cơ thể khô nóng không ngừng. Anh giữ chặt chân mềm, ngón chân bướng bỉnh không ngừng nhúc nhích, bàn tay to với những khớp xương rõ ràng xoa nắn bắp chân trắng ngần, ngón chân tinh tế cũng không chịu từ bỏ mục đích, cố chấp cọ vào côn ŧᏂịŧ lớn đã ngẩng cao đầu.
Trần Vũ Đình cọ xát côn ŧᏂịŧ của Lý Vinh Hiên qua lớp quần tây dày cộm, sau đó men theo thân thể cường tráng dời đến hai đùi rắn chắc của anh, vậy mà cô lại quyến rũ mình trước mặt chị gái của cô.
Anh vốn nên từ chối, nhưng cảm giác sung sướиɠ quá tuyệt vời, nếu không phải hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, anh rất muốn đặt cô lên trên bàn rồi cắm côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt mềm mại của em vợ, ra sức đẩy đưa.
Lý Vinh Hiên cố kìm nén du͙© vọиɠ dâng trào trong cơ thể, khẽ nói: “Đình Đình muốn kiếm thêm kinh nghiệm thì cứ nói, đây không phải chuyện gì quan trọng, chỉ thêm một vị trí thôi mà.”
Thấy anh cũng đã lên tiếng nên Trần Gia Duyệt không tiện từ chối nữa, cô ta chỉ trả lời với vẻ mặt khó chịu: “Ừ.”
Trần Vũ Đình thì lại vui mừng không thôi: “Anh rể, anh tốt thật đấy.”
Hai tiếng anh rể này thật sự quá gợϊ ȶìиᏂ khiến Lý Vinh Hiên ngứa ngáy không chịu nổi, bàn tay to nắm chặt bàn chân non nớt, ánh mắt cảnh cáo cô chớ làm bậy, côn ŧᏂịŧ của anh không chịu nổi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy phóng đãng như vậy, sắp đã đến bên bờ vực bùng nổ mất rồi.
Trần Gia Duyệt nhận ra bản thân đã mất kiểm soát nên bèn giả vờ, cô ta mỉm cười ngọt ngào dỗ dành Lý Vinh Hiên: “Vinh Hiên, anh thật sự là người tốt, tính cách Đình Đình hơi trẻ con, hy vọng có thể bao dung con bé nhiều hơn.”
Anh khẽ gật đầu một cách khó khăn, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
“Vinh Hiên, anh làm sao vậy?”
Ngón chân tinh tế của Trần Vũ Đình khẽ móc vào mã mắt qua lớp quần tây, em vợ rất hay làm mấy động tác phóng đãng kiểu này, có điều côn ŧᏂịŧ của anh rể quá nhạy cảm, chỉ mới trêu chọc đôi chút mà đã cứng rắn không thôi.