Lúc này Lý Vinh Hiên hưng phấn không thôi, mặc dù côn ŧᏂịŧ lớn cứng đến phát đau nhưng anh vẫn cố nén xúc động. Anh không hề che giấu du͙© vọиɠ trong mắt, bàn tay xoa nắn đầṳ ѵú hồng hào, ngón tay lượn vòng cọ xát trên quầng vυ' khiến cơ thể Trần Vũ Đình cảm thấy tê dại.
Ngực cô được anh xoa nắn khiến cô thoải mái vô cùng, cơ thể trở nên mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống giường, nước mắt nóng hổi quay tròn trong mắt, dịu dàng cầu xin: “Anh rể…”
“Bên dưới ngứa quá, rất muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh rể, muốn ăn côn ŧᏂịŧ của anh rể như chị em, ưm a…”
Cô cảm giác côn ŧᏂịŧ lớn bắt đầu tiến vào trong tiểu huyệt, vì vậy bèn lo lắng côn ŧᏂịŧ của anh rể quá lớn mà tiểu huyệt của cô thì quá nhỏ, liệu anh rể có cắm vào được không? Nhưng côn ŧᏂịŧ đó cứng rắn như vậy, chắc chắn tiến vào sẽ sướиɠ lắm.
“Đừng sợ, anh rể sẽ giúp em hết ngứa, anh rể sẽ làm da^ʍ huyệt của em sướиɠ đến tận trời.”
Lý Vinh Hiên dịu dàng dỗ dành, vừa tách đôi chân thon dài ngọc ngà của cô ra vừa đưa côn ŧᏂịŧ lớn của mình nhắm ngay miệng huyệt chảy nước ròng ròng.
“Ưm…”
Trần Vũ Đình cắn môi thở dốc, miệng huyệt ướŧ áŧ ngậm lấy một đoạn nhỏ của côn ŧᏂịŧ, khi bị côn ŧᏂịŧ cứng rắn xâm nhập, miệng huyệt hơi khó chịu, cảm giác trống rỗng trong tiểu huyệt ngày càng nặng nề hơn, rõ ràng căng đau nhưng cũng muốn côn ŧᏂịŧ mau mau tiến vào.
Thịt non ở miệng huyệt siết chặt, co giãn kết hợp, dù chỉ mới tiến vào miệng huyệt nhưng thịt non đã cắn chặt mã mắt của anh.
Khi côn ŧᏂịŧ lớn từ từ tiến vào, tiểu huyệt của Trần Vũ Đình vừa ăn một nửa thì anh bất ngờ đẩy hết côn ŧᏂịŧ vào trong khiến cô run rẩy không ngừng.
Kɧoáı ©ảʍ dồn dập khiến cô rất thỏa mãn, thế nhưng cảm giác đau đớn như bị xé rách cũng làm cô khó chịu không thôi, đau đến sắp khóc.
“A…ưm a, đau…anh rể, đau quá…Đình Đình đau quá, không chịu nổi.”
Hiếm khi Lý Vinh Hiên mới nhẫn nại để dỗ dành vưu vật dưới người: “Bảo bối, em cố nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa. Đình Đình không hổ là xử nữ, hút chặt như thế, hiện giờ không chỉ em vợ đau thôi đâu mà cả côn ŧᏂịŧ lớn của anh rể cũng đau.”
Từng lớp thịt mềm xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, tiểu huyệt của côn ŧᏂịŧ kết hợp chặt chẽ với nhau, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán Lý Vinh Hiên rơi xuống bầu ngực to tròn của cô.
Bây giờ anh đã đâm lao nên phải theo lao, nếu rút côn ŧᏂịŧ của mình ra ngoài thì có lẽ sẽ khiến cô em vợ mình sợ hãi côn ŧᏂịŧ mất.
Nhưng nếu mình nhẫn tâm đâm côn ŧᏂịŧ vào, e rằng em vợ sẽ đau chết.
Một tới hai lùi, Lý Vinh Hiên khiến côn ŧᏂịŧ của mình khó chịu hồ lâu, thấy Trần Vũ Đình dần dần thích ứng với côn ŧᏂịŧ của mình, anh mới từ từ xâm nhập.
“A…a…hít…”
Tiểu huyệt của Trần Vũ Đình thật sự rất dễ chịu, côn ŧᏂịŧ đã cắm vào hai phần ba, chưa tiến vào hết toàn bộ mà đã khiến anh sung sướиɠ mất hồn.
Trái tim cô nhảy thình thịch không ngừng, tiểu huyệt bên dưới rất đau như bị một quái vật khổng lồ cưỡng chế tách tiểu huyệt nhỏ nhắn ra.
Côn ŧᏂịŧ của anh rể quả nhiên rất lớn, nếu như nó tiếp tục cắm vào thì mình có thể bị côn ŧᏂịŧ khổng lồ của anh rể làm chết hay không.
Lý Vinh Hiên thừa cơ cô lơ đãng, lập tức hôn lên đôi môi ướŧ áŧ của cô, sau đó nắm chặt eo thon của Trần Vũ Đình và đâm hết côn ŧᏂịŧ vào trong.
“Ưm a…sâu quá…không được, quá lớn…anh rể…đừng cắm vào, chết mất…ưm a…”