Nhìn bóng dáng mơ hồ ngoài cửa, hình như là em gái của Trần Gia Duyệt, Trần Vũ Đình?
Lý Vinh Hiên cau mày, Trần Gia Duyệt chú ý đến sự khác thường của Lý Vinh Hiên liền nhẹ nhàng ôn nhu gọi tên Lý Vinh Hiên rồi hỏi, "Vinh Hiên, sao vậy?"
Trái tim của Trần Vũ Đình đập không ngừng, dưới ánh nhìn của Lý Vinh Hiên, ngày cả nên phản ứng như thế nào cô cũng không biết chứ đừng nói đến việc làm thế nào để giải thích với anh rể, chỉ biết chạy về phòng theo bản năng.
Sau khi bị Trần Vũ Đình nhìn thấy, Lý Vinh Hiên thoáng sửng sốt, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
"Không có việc gì."
Lý Vinh Hiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, côn ŧᏂịŧ cắm trong tiểu huyệt dường như to hơn rất nhiều, lực cắm rút bên trong tiểu huyệt của Trần Gia Duyệt cũng mạnh hơn rất nhiều.
Bạch bạch bạch -
Lý Vinh Hiên không thể đếm được mình đã cắm rút bao nhiêu lần, anh chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ trở nên vô cùng trướng.
Mà Trần Gia Duyệt dưới thân anh cũng mơ màng, cho đến khi côn ŧᏂịŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ nhấn chìm anh mới muốn bắn ra.
"Vợ, anh sắp xuất tinh."
Giọng nói trầm và khàn khàn đặc biệt của Lý Vinh Hiên vô cùng sức hút, nghe xong dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiểu huyệt của Trần Gia Duyệt lại phun ra nhiều hơn, trong đầu Lý Vinh Hiên không khỏi nhớ đến dáng người lả lướt quyến rũ của Trần Vũ Đình khi hai người tiếp xúc trước đây.
"A... a... a... thoải mái quá...a..."
Tiếng thở dốc của Lý Vinh Hiên trở nên nặng nề, côn ŧᏂịŧ khổng lồ điên cuồng ra vào trong tiểu huyệt, qυყ đầυ như lửa đâm vào hoa tâm của Trần Gia Duyệt một cách mãnh liệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh và nóng hổi phun ra trong tử ©υиɠ của Trần Gia Duyệt.
"A a a..."
Cơ thể Trần Gia Duyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể làm bỏng, khuôn mặt của cô ra trở nên đỏ hồng, "Ưm ... nhiều qá...chồng...anh mạnh quá...bắn thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu huyệt của em...hoa tâm đều bị anh bắn bỏng rồi..."
Côn ŧᏂịŧ lớn của Lý Vinh Hiên run rẩy một hồi, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong tiểu huyệt của Trần Gia Duyệt, côn ŧᏂịŧ sau khi bắn xong cũng không quyến luyến tiểu huyệt ấm áp mà trực tiếp rút ra, nằm xuống vị trí cũ.
Sau khi khôi phục lại một chút, thân thể linh động của Trần Gia Duyệt giống như rắn nước quấn quanh cơ thể của Lý Vinh Hiên, "Chồng, người ta còn muốn~"
Lý Vinh Hiên bận rộn công việc, mặc dù hai người đã kết hôn một thời gian nhưng thời điểm ở chung cũng không nhiều.
Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Trần Gia Duyệt vô cùng mạnh mẽ, lần nào cũng không cảm thấy đủ, phải bị Lý Vinh Hiên hung hăng thao nhiều lần mới chịu bỏ qua.
Thông thường, Lý Vinh Hiên sẽ bắn hai ba lần theo yêu cầu của Trần Gia Duyệt rồi mới ngủ, nhưng hôm nay, Lý Vinh Hiên đã mặc áo sơ mi và xuống giường.
"Vợ, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước đi."
Lý Vinh Hiên mạnh mẽ bước ra khỏi phòng và đi vào phòng tắm.
Trần Gia Duyệt không dám nói gì, cô ta chỉ có thể cắn môi bất mãn nằm trên giường, đôi tay mảnh khảnh không nhịn được thò vào nơi vừa mới được côn ŧᏂịŧ cắm đầy rồi nhẹ nhàng nhào nặn.
"Ưʍ... chồng... thoải mái quá... ưʍ... thật muốn... ưʍ..."
--
Trong phòng tắm.
Lý Vinh Hiên trong lòng không thể bình tĩnh, dòng nước ào ạt đập vào người nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là ánh mắt đầy du͙© vọиɠ và ngại ngùng của Trần Vũ Đình khi cô vừa rời đi.
Cách ăn mặc của Trần Vũ Đình sau khi ly hôn rất khác so với khi cô còn ở nhà họ Lưu, nhà họ Lưu vô cùng bảo thủ, cô phải mặc váy dài đến mắt cá chân, cánh tay không được để lộ ra ngoài giống như thời xưa.
Giờ thì khác rồi, dáng đẹp phải được khoe ra, nhất là với anh rể.
Chiếc áo ngực hiện tại được đặc biệt tùy chỉnh để nhỏ hơn một cỡ, bộ ngực lớn trắng như tuyết không bị áσ ɭóŧ che khuất hoàn toàn, hai đỉnh núi dính chặt vào nhau và nhô cao để lại một rãnh sâu, mong nhỏ khó khăn lắm mới được váy đỏ ngắn khoét ngực che kín, chân dài và ngực khủng đều lộ ra.