Biệt Vân Hậu

Chương 17: Đứa con ngoan

Phương Mộ Chi ngồi xổm trên mặt đất ho khan mấy cái, ngay cả đôi mắt cũng đều nhuốm đầy tơ máu, thật vất vả mới hòa hoãn lại, liền đối với Quý Biệt Vân trợn mắt cả giận mà nhìn: “Thuộc hạ của ta còn chờ ở sơn môn, nếu ngươi gϊếŧ ta, hắn nhất định trở về báo quan, ngươi sẽ trốn không thoát đâu!”

Quý Biệt Vân thực sự cũng không nghĩ tới sẽ gϊếŧ người này, chỉ là tính toán hù dọa một chút mà thôi, không đoán được tên thiếu gia này lại dễ dàng bị chọc giận như thế.

Hắn cầm đao ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn về đối phương, nói: “Như vậy đi, nếu ngươi nói cho ta biết phủ Thừa tướng vì sao phải mua thạch tín, ta liền báo cho ngươi Quý Dao đang ở đâu.”

Phương Mộ Chi dao động. Hắn chuyến này vốn chính là tới dò hỏi tin tức của Quý Dao, tốt xấu gì cũng đã từng là bạn học tốt của nhau, nếu như ngay cả tin tức này cũng không hỏi được, hắn không phải là bạc tình bội nghĩa quá hay sao.

Huống hồ, người này còn biết phủ Thừa tướng mua thạch tín…… Lời nói lại chuẩn xác, hắn tạm thời tin tưởng.

Từ khoảng thời gian trước đó tới nay, ngoại trừ tiên đế qua đời, tân hoàng đăng cơ, phủ Thừa tướng vẫn được xưng là phong bình lãng tĩnh, ngoại trừ………..ngoại trừ khoảng thời gian trước cha hắn mắc phải chứng hen suyễn.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, kích động nói: “Đúng vậy, phụ thân ta đã ho khan nhiều ngày không ngừng, chút ít thạch tín đó đúng là dược liệu để trị ho khan. Xưa nay ông ấy cũng chưa từng đem bệnh tình này để lộ ra ngoài, cho nên vẫn không quang minh chính đại muốn lang trung khai phương thuốc, lúc này mới trộm sai người đi mua!”

Quý Biệt Vân cũng không dao động mà gật gật đầu, nói: “Lời này thật ra cũng có thể tự bịa ra, bất quá không biết là thật hay giả.”

“Ngươi không tin?” Phương Mộ Chi càng nói càng lớn tiếng: “Ta có thể mang ngươi vào phủ để điều tra, ngươi tự mình đi nhìn xem phụ thân ta rốt cuộc có bệnh hay không, Phương gia ta tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện mờ ám mưu hại mạng người!”

Giọng nói này lớn đến độ có thể truyền tới sơn cốc đối diện đi, Quý Biệt Vân vội vàng ra hiệu cho Phương Mộ Chi nhỏ giọng một chút: “Ngươi rống cái gì, có phải là muốn tất cả mọi người đều biết nhà ngươi mua thạch tín hay sao?”

Phương thiếu gia lập tức đứng lên, ánh mắt phẫn hận kia tựa hồ muốn vọt lại đánh hắn.

“Vậy ngươi nói đi, Quý Dao ở đâu?”

Quý Biệt Vân kỳ thật không quá muốn nhắc tới sự tình của Quý Dao, lúc người nọ chết ánh mắt như cũ vẫn cắm rễ sâu ở trong đầu hắn.

Hắn dời tầm mắt, nhìn ánh lửa đang nhảy múa, lạnh lùng nói: “Đã chết, chết lúc gặp thổ phỉ.”

Phương Mộ Chi nháy mắt thất thần, không cẩn thận liền ngã ngồi trên mặt đất, phong độ cũng không màng đến. Do dự một hồi mới hỏi: “Thật sự đã chết?”

Quý Biệt Vân đứng dậy đem văn điệp ra, mở ra để trên mặt bàn, “Ngươi tự mình xem liền biết.”

Phương Mộ Chi từ trên mặt đất bò dậy, đôi tay sờ đến văn điệp kia, đọc nhanh như gió, mày càng nhăn sâu.

Quý gia thế nhưng lại bị…… ngoại trừ Quý Dao, mỗi một cái tên trong gia phả đều bị vạch tới, một nét mực liền minh chứng cho một mạng người biến mất.

Hắn nhìn hồi lâu mới đưa văn điệp để lại trên bàn, không nói gì mà ngồi xuống, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Ta cùng với Quý Dao là đồng học ở Vận Châu một khoảng thời gian, ở trong học viện ta cùng với hắn là thân thiết nhất. Lúc ấy đôi ta đều còn nhỏ, hắn thậm chí còn chưa biết viết chữ……… Sau đó ta hồi kinh nên không còn liên hệ nữa, chờ đến khi Vận Châu phát sinh thiên tai, ta lại muốn liên lạc nhưng bên kia cũng không có tin tức.”

“Ta cũng đoán hắn đã không còn ở nhân thế, cho rằng hắn đã chết trong thiên tai…… Không ngờ được, thế nhưng lại chôn thân dưới đao của đạo tặc.” Phương Mộ Chi hít sâu một hơi: “Ta không biết ngươi dùng thân phận của hắn là muốn làm cái gì, bất quá ngươi cũng đừng nghĩ sẽ được tiêu dao sung sướиɠ, ta sẽ vẫn luôn chú ý đến ngươi.”

Gió đêm lành lạnh thổi từ cửa sổ vào phòng, Quý Biệt Vân đi qua đóng lại.

Hắn không để bụng Phương thiếu gia sẽ giám sát cái gì, dù sao cũng không có chứng cứ chỉ ra thân phận của hắn. Bây giờ hắn để ý nhất chính là cái miệng của người này.

Quý Biệt Vân rũ mắt nhìn văn điệp duy nhất may mắn còn tồn tại hai chữ “Quý Dao”, mở miệng nói: “Nếu ngươi thật sự để ý Quý Dao, vậy cũng nên tôn trọng di nguyện của hắn?”

“Di nguyện gì?” Phương Mộ Chi mắt sáng như đuốc, hồ nghi nhìn về phía hắn.

Quý Biệt Vân hồi tưởng cảnh tượng khi đó, một cổ hàn ý từ đáy lòng dâng lên.

Lúc ấy hắn vẫn còn là Liễu Vân Cảnh, tân đế đăng cơ tuyên cáo đại xá thiên hạ, hắn từ biên cảnh ngàn dặm xa xôi đi đến Hoài Nam, một chút cũng không dừng chân mà đi giữa trời đông gió tuyết. Vốn là dự tính đi tới ngoài thành Linh Châu vào ngày thứ hai, không ngờ tại đây lại gặp một đoàn xe đã bị thổ phỉ cướp sạch.

Thổ phỉ đã rời đi, chỉ còn thi thể đầy đất cùng hành lý bị vứt lung tung rối loạn.

Hắn vốn là không muốn quản, nhưng khi đi được một lúc liền dừng lại bước chân, rối rắm một lát vẫn là quay ngược trở về. Hắn tìm được một phần văn điệp trong xe ngựa, bên trên viết tên của tổng cộng mười nhân khẩu Quý gia, cùng mười cổ thi thể xung quanh vừa lúc đối ứng.

Liễu Vân Cảnh nhíu nhíu mày, muốn chạy lại gần nhìn tình huống, đột nhiên không kịp đề phòng mà bị một khối thi thể kéo lấy góc áo. Cùng với hắn tuổi tác không sai biệt lắm, thiếu niên lấy ra toàn thân sức lực, liều mạng dùng hơi thở cuối cùng ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt che kín tơ máu. Trọng thương thành như vậy, chỉ sợ cũng không đợi nổi khi đến huyện thành phụ cận, liền sẽ chết ở trên đường.

Vẻ mặt thiếu niên đầy sự không cam lòng cùng oan khuất làm hắn phảng phất thấy được chính mình.

Liền ở khoảnh khắc đó, trong lòng hắn sinh ra toàn bộ kế sách. Ngồi xổm xuống, không đợi Quý thiếu gia nói chuyện, trước tiên mở miệng nói: “Đáp ứng ta một điều kiện, ta có thể giúp ngươi báo thù.”

Khuôn mặt thiếu niên nhiễm đầy máu tươi dùng sức gật đầu, từ khớp hàm gian nan mà thốt ra một chữ “Được”.

Hắn có chút không đành lòng, nhưng vẫn là đi thẳng vào vấn đề nói: “Cho ta thân phận của ngươi, ta thay ngươi gϊếŧ sạch kẻ thù.”

Tai bay vạ gió đoạt đi sinh mệnh một nhà, Quý thiếu gia cũng không sống được bao lâu, nghe vậy liền chỉ do dự một chút, chớp mắt đồng ý.

“Để tiết kiệm sức lực, ta hỏi ngươi đáp.” Liễu Vân Cảnh xác nhận quanh mình không có người, sau đó đem tình huống Quý gia hỏi đại khái.

Vận Châu trải qua một hồi địa chấn sau đó lại sinh ôn dịch, đã biến thành cảnh tượng hoảng loạn, người chết nhiều không đếm xuể, người bị thất lạc lưu ly cũng không ít. Toàn bộ Quý gia di tản, lưu tại Vận Châu chỉ còn một vài thân thích phương xa.

Bởi vậy cho dù Liễu Vân Cảnh dùng thân phận Quý Dao, cũng sẽ không có nỗi lo về sau.

Quý thiếu gia nói vài lời sau đó sắc mặt càng thêm tái nhợt, có lẽ là mất máu quá nhiều, thanh âm cũng dần dần rơi vào hư vô. Liễu Vân Cảnh đỡ hắn nằm xuống đất, cuối cùng hỏi một câu: “Ngươi có tâm nguyện nào khác không?”

Thiếu niên ánh mắt ảm đạm một khắc, lại nói: “Không.”

18 tuổi, độ tuổi đang lúc khí phách hăng hái, sao có thể không có tâm nguyện nào khác. Nhưng người sống một đời, lại cầu quá nhiều việc, khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi chết cũng không biết dùng từ gì để nói lên, liền chỉ có thể không nói.

Màn trời đen tối trầm thấp, hai thiếu niên ở một mảnh huyết tinh không biết nói gì. Hoàn cảnh hai người bọn họ tương tự nhau, nhưng mà một người cố gắng sống tiếp, một người lại là gần chết.

Có lẽ là ý trời cho bọn họ ngắn ngủi gặp nhau tại đây.

Liễu Vân Cảnh cúi đầu trầm giọng nói: “Yên nghỉ đi.”

Quý Dao vẫn không cam lòng mà nhìn hắn, khóe mắt muốn nứt ra, thử há miệng thở dốc, nhưng thanh âm cũng phát không ra. Liễu Vân Cảnh xem liền hiểu hắn muốn nói gì, cười cười: “Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ là Quý Dao, di nguyện của ngươi, ta dù có băng qua biển lửa cũng nhất định hoàn thành.”

Tiếng nói vừa dứt, hơi thở yếu ớt của thiếu niên cũng liền biến mất.

Liễu Vân Cảnh ngơ ngác mà nhìn thi thể Quý Dao, giống như nhìn chính mình, ngơ ngẩn một hồi lâu mới đứng dậy.

Quý Dao, Liễu Vân Cảnh.

Hắn là một tội thần, hiện giờ lại đoạt tên người khác, thật sự là tội thêm một bậc.

Quý Biệt Vân từ bên trong hồi ức đầy gió tuyết thoát ra, đem sự tình đại khái nói qua cho Phương Mộ Chi.

Phương thiếu gia nghe choáng váng, trên khuôn mặt tràn ngập sững sờ. Người kia đã qua đời, nhưng vì đã lâu không gặp bạn cũ, dáng vẻ trong đầu cũng đã mơ hồ, cho nên ngay cả bi thương cũng không mãnh liệt. Hắn trong lòng một mảnh buồn bã, một lát sau mới đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Đám thổ phỉ đó, ngươi đã thay hắn báo thù sao?”

Quý Biệt Vân ngắn gọn đáp: “Gϊếŧ.”

Phương Mộ Chi nghi hoặc nói: “Một mình ngươi sao có thể gϊếŧ chừng đó thổ phỉ? Ngươi không phải là thất tín bội nghĩa, bịa lời nói dối tới lừa ta đi, ngươi dù có thể gạt ta lại không lừa được Quý Dao trên trời có linh thiêng, nếu là hắn biết được……”

“Ta vì cái gì phải lừa ngươi?” Quý Biệt Vân lạnh lùng mà liếc Phương thiếu gia: “Sau đó ta đã tìm được đám thổ phỉ kia, thừa lúc ban đêm đem bọn họ tất cả đều gϊếŧ.”

Phương Mộ Chi lại không thể cãi.

Không biết vì sao, hắn vốn không nên tin tưởng một người xa lạ khi chỉ gặp qua hai lần, nhưng lúc Quý Biệt Vân kể lại hồi ức, cả người hắn bao trùm bởi một tầng lệ khí, bởi vậy chuyện gϊếŧ đám thổ phỉ cũng có thể tin tưởng được.

Nhưng hắn vẫn là ngại mặt mũi, lại nói: “Vậy ngươi thề đi, nếu không thay Quý Dao báo thù, sẽ bị thiên đao vạn quả.”

Quý Biệt Vân không thể nhịn được nữa, xách cổ áo Phương thiếu gia đem người nhấc lên, hướng cửa đẩy đi.

“Ta thề ngươi sẽ tin? Sự tình là như thế, ngươi không tin cũng được, ta không quan tâm.”

Phương Mộ Chi tốt xấu cũng là con trai độc nhất của Thừa Tướng, há có thể không quản tôn nghiêm mà bị người đuổi ra khỏi cửa. Hắn luống cuống tay chân bám lấy kệ sách, miễn cưỡng ổn định thân hình: “Ngươi không dám thề, đó là chột dạ!”

“…… Thật phiền phức.” Quý Biệt Vân bị một màn này của cậu ấm làm cho bạo tính, hắn nhịn rồi lại nhịn mới buông tay ra: “Được, ta thề.”

Hắn ngữ khí cứng nhắc nói: “Nếu ta không thay Quý Dao hoàn thành di nguyện, không trừ bỏ thổ phỉ đã gϊếŧ hại một nhà của hắn, ta sẽ bị thiên đao vạn quả chết không có chỗ chôn.”

Phương Mộ Chi nghe xong nhưng vẫn như cũ bám vào kệ sách không buông tay, cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi dùng thân phận Quý Dao tới kinh thành là muốn làm cái gì?”

“Cùng ngươi không quan hệ, cùng Quý Dao cũng không quan hệ, đều là chuyện của chính ta.” Quý Biệt Vân đi đến cạnh cửa, đem cửa phòng mở ra, một bộ tư thế cung kính mời hắn rời đi.

Rốt cuộc da mặt Phương thiếu gia cũng còn tu luyện chưa đủ dày, đứng thẳng thân mình sau đó sửa soạn xiêm y, đoan đoan chính chính mà đi tới cửa. Bất quá mới vừa bước chân ra liền lui trở về, thấp giọng nói: “Để phòng ngừa ngươi lại hoài nghi phụ thân ta, ngày mai ngươi cùng ta về nhà một chuyến.”

Quý Biệt Vân vừa nghe thiếu chút nữa cười thành tiếng. Nếu như tối nay Phương Mộ Chi trở về cùng cha hắn thông đồng, ngày mai lại diễn một vở kịch, vậy hắn đi chẳng phải là trắng tay?

“Phương công tử, làm vậy có ý nghĩa sao?”

“Ánh mắt kia của ngươi là như thế nào!” Phương Mộ Chi oán giận nói: “Phương Mộ Chi ta hành sự trước nay đoan chính, tuyệt đối không làm ra chuyện bao che người nhà.”

Thấy Quý Biệt Vân không dao động như cũ, hắn liền tức giận đến mất hết lễ nghĩa, dùng tay chỉ vào ngực Quý Biệt Vân.

“Ngươi còn nhỏ tuổi như thế, tại sao tâm địa lại quá phức tạp, như thế nào dầu muối cũng không ăn! Thoạt nhìn ta so với ngươi cũng lớn hơn vài tuổi, bộ dáng này của ngươi ở kinh thành là không có lễ nghĩa…… Từ từ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Quý Biệt Vân bị chỉ vào mặt mắng cũng không tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt đáp: “Mười tám.”

“Ngươi đừng dùng thân phận của Quý Dao để qua loa lấy lệ với ta” Phương Mộ Chi cực kỳ không hài lòng: “Ta hỏi là chính ngươi.”

Lúc này hắn mới chần chờ một lát, đáp: “…… Mười bảy.”

Phương Mộ Chi gợi lên một mạt ý cười đắc chí: “So với ngươi lớn hơn ba tuổi, Biệt Vân à, ngươi phải gọi ta một tiếng Mộ Chi huynh.”

Quý Biệt Vân không nhịn được mà mắt trợn trắng, lập tức đóng cửa lại.

Phương thiếu gia nhanh nhạy duỗi tay đẩy lại cửa phòng, reo lên: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta có một kế sẽ khiến ngươi tin ta.”

Nghe vậy, tay Quý Biệt Vân liền thả lỏng: “Nói.”

Phương Mộ Chi dường như sợ hắn không đồng ý, duỗi một chân tiến vào, cười cười: “Ta ở chỗ này nghỉ một đêm, ngươi có thể canh chừng ta, ngày mai chúng ta cùng xuống núi hồi phủ.”

Quý Biệt Vân nhăn mày lại: “Sau đó đem ta nhốt ở bên trong, lấy tính mạng của ta giống như lấy đồ trong túi sao?”

Hắn lại không ngốc, nếu Thừa Tướng thật sự là người phía sau, hắn một khi bị bắt, tám phần liền không thể thoát.

“Để ta nghĩ lại, nghĩ lại.” Phương Mộ Chi suy tư một lát, sau đó lại đề nghị nói: “Ta đây tống cổ thuộc hạ về thông báo phụ thân ta một tiếng, nói ông ấy ngày mai tới chùa Huyền Thanh đón ta?”

“Thừa Tướng trăm công ngàn việc, như thế nào sẽ tự mình tới đón ngươi?”

Phương Mộ Chi cười thần bí: “Ta sẽ nói thế này…… để cho lão nhân gia tới đón một chút, thuận tiện dâng hương bái Phật, đuổi đi đen đủi trong phủ.”

Dứt lời Phương Mộ Chi liền hướng sang bên cạnh nhìn một chút, thuận thế mà dựa vào khung cửa.

Quý Biệt Vân rốt cuộc vừa lòng.

Hắn lù lù bất động mà nhìn Phương Mộ Chi diễn kịch, cười cười: “Được lắm, thật là đứa con có hiếu.”

Edit: Đăng Đăng - CV: DuFengYu