Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 17: Tỷ muội nói chuyện

"Tỷ tỷ." Nhìn thấy bóng dáng Khương Phù, Khương Mạn vui sướиɠ kêu lên một tiếng rồi chạy chậm về phía tỷ tỷ.

Liễm Thu và Vãn Đông bị hất ra vội vàng chạy theo sau, sốt ruột la lớn: "Chủ tử, cẩn thận đứa trẻ trong bụng ngài."

Khương Phù đỡ Khương Mạn đang chạy tới, cười khiển trách: "Đã lớn thế này rồi mà còn lỗ mãng như vậy, nếu ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì làm thế nào?"

Khương Mạn le lưỡi một cái, "Tại muội thấy tỷ tỷ nên cao hứng quá mà."

Khương Phù gõ nhẹ lên trán Khương Mạn một cái, lắc đầu thở dài nói: "Muội đấy."

Khương Mạn vừa kéo cánh tay Khương Phù vừa cười khúc khích.

Vãn Đông thấy khuôn mặt của Khương Mạn mới đó đã đỏ bừng liền lên tiếng khuyên nhủ, "Chủ tử, mặt trời đang lúc chói chang, Nghiêm Đại thái thái đi cả một đường chắc cũng đã mệt, hay là hai người trở về phòng rồi hẵng nói chuyện?"

Nghe Vãn Đông nhắc nhở Khương Mạn mới để ý, "Đúng đúng, xem ta vui vẻ đến mức hồ đồ rồi kìa. Tỷ tỷ, muội dẫn tỷ đi xem chỗ muội ở nhé. Chỗ đó gọi là Ngọc Phù uyển, tên cũng không sai biệt lắm so với viện của chúng ta lúc ở Khương gia." Trước kia hai chị em ở Khương gia sống tại một viện tên Ngọc Phù viện. "Hơn nữa trong đó còn có tên của tỷ, lúc ấy muội vừa nhìn thấy cái tên này đã cảm thấy thân thiết, giống như tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh muội vậy."

Khương Mạn vui vẻ nói, nhưng Khương Phù lại nghe trong lòng chua xót. Từ nhỏ nàng đã nâng niu đứa em gái này trong lòng bàn tay, mới tròn mười lăm tuổi đã phải một mình nhập cung. Nếu là ở nơi kiếp trước nàng sống thì mười lăm tuổi vẫn chỉ là một cái tiểu hài tử, là thời điểm vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, nhưng em gái nàng lại bị rằng buộc trong chốn thâm cung kín cổng cao tường, ngay cả gặp mặt người thân cũng không được, chỉ có thể nghĩ cách cố gắng tìm cảm giác thân thuộc ở nơi xa lạ này.

Nghĩ tới đây Khương Phù không nhịn được muốn xé nát cặp vợ chồng Khương gia vô nhân tính kia. Khương Phù xoa xoa tóc Khương Mạn như khi còn bé, cười nói: "Tỷ tỷ hôm nay phải hảo hảo quan sát chỗ muội ở một chút, nhìn xem Mạn Mạn của chúng ta sống trong cung có phải chịu khổ gì không."

Đuôi mày Khương Mạn mang theo ý cười, nói: "Tỷ tỷ năm nào cũng đưa vào cung cho muội nhiều ngân phiếu như vậy, muội làm sao có thể chịu khổ chứ?"

Khương Phù nói là làm, quả thật đem Ngọc Phù uyển trong ngoài đều xem qua một lần, sau khi xem xong không mấy hài lòng nói: "Có phải số ngân phiếu tỷ cho muội không đủ không, sao trong phòng ngay cả mấy đồ trưng bày cũng không có mấy thứ?"

Khương Mạn miễn cưỡng nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải không biết muội là người thế nào. Từ trước đến giờ muội đâu có để ý đến mấy thứ này, hơn nữa muội chỉ là một cái tài nhân thất sủng nho nhỏ, quá xa hoa phung phí cũng không hay. Ngân phiếu tỷ đưa muội còn chưa dùng hết, bây giờ vẫn còn rất nhiều kia kìa."

"Đủ dùng thì tốt." Suy nghĩ một chút Khương Phù lại dặn dò: "Tỷ mấy năm nay làm ăn không tồi, hơn nữa còn có ít lãi từ việc buôn bán của Nghiêm gia, tiền bạc trong tay rất dư dả, nếu muội thiếu bạc nhất định phải nói cho tỷ biết."

Khương Mạn cũng không nói mấy lời khách khí, chỉ gật đầu đáp, "Được, tỷ tỷ yên tâm, nếu bạc không đủ dùng muội nhất định sẽ nói với tỷ."

Khương Phù rất hài lòng với câu trả lời của Khương Mạn, gật đầu một cái rồi nhìn về phía Liễm Thu cùng Vãn Đông đang đứng một bên, "Hai người này là Đại cung nữ đi theo muội hả?"

"Vâng, đây là Liễm Thu, còn đây là Vãn Đông, các nàng đối với ta đều rất tận tâm." Khương Mạn nói.

Liễm Thu và Vãn Đông biết Khương Mạn đối với vị tỷ tỷ này rất quan tâm, lúc nghe Khương Phù hỏi đến các nàng liền vội vàng đứng ra hành lễ, "Nô tỳ Liễm Thu/Vãn Đông diện kiến Nghiêm Đại thái thái."

Khương Phù cười đỡ hai người, nói: "Các ngươi có thể trở thành Đại cung nữ thϊếp thân bên người Mạn Mạn thì chắc chắn Mạn Mạn rất tín nhiệm các ngươi. Nàng tính tình lười biếng, ngày thường phiền các ngươi chiếu cố nàng nhiều hơn nữa."

Nói xong Khương Phù tháo hai chiếc vòng vàng nặng trĩu, "Chiếc vòng này các ngươi hãy giữ lấy, coi như là ta thay Mạn Mạn thưởng cho các ngươi."

Liễm Thu cùng Vãn Đông có chút luống cuống nhìn về phía Khương Mạn.

Khương Mạn cười nói: "Nếu tỷ tỷ đã thưởng thì các ngươi cứ cầm đi, tỷ tỷ ta thiếu cái gì chứ bạc thì không thiếu."

"Đồ vô lương tâm, ta đây làm thế là vì ai chứ." Khương Phù cười mắng.

Liễm Thu cùng Vãn Đông cười nhẹ nhận lấy vòng tay từ Khương Phù, "Nô tỳ đa tạ Nghiêm Đại thái thái."

Khương Phù cười lại nói với các nàng mấy câu, câu nào câu nấy đều là muốn hai người chăm sóc thật tốt cho Khương Mạn, cái khác nàng không dám nói, nhưng về mặt tiền bạc chắc chắn sẽ không bạc đãi họ.

Hai người tất nhiên đảm bảo sẽ hết lòng phục vụ chủ tử.

Khương Mạn thấy Khương Phù đã nói xong, liền phất tay để Liễm Thu cùng Vãn Đông lui xuống trước, "Ta có chút chuyện muốn nói riêng với tỷ tỷ, các ngươi có việc gì thì đi làm đi."

"Nô tỳ cáo lui." Hai người thi lễ một cái, lui ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người, sắc mặt Khương Phù nghiêm túc nhìn về phía Khương Mạn, "Nói tỷ nghe một chút, trước đây không phải muội nói sau khi muội vào cung nhất định sẽ trốn Hoàng thượng sao, bây giờ lại xảy ra chuyện gì thế này?"

Nhìn Khương Phù nghiêm túc như vậy Khương Mạn cũng có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường, ủy khuất nói: "Muội đã trốn Hoàng thượng mà, sau khi tiến cung trừ những yến tiệc bắt buộc phải tham gia thì cửa Ngọc Phù uyển ta cũng rất ít đi ra. Nhưng ai mà biết được Hoàng thượng lại tự mình đi vào Ngọc Phù uyển chứ, muội có thể làm gì, chẳng lẽ lại đuổi người đi à?"

Khương Mạn vừa nói vừa đem chuyện vì sao Vĩnh An đế vào Ngọc Phù uyển nói qua một lần.

Khương Phù nghe xong thì không nói nên lời, đây đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà, trong mắt Khương Phù, Hoàng đế chính là tai họa.

Bất quá việc đã đến nước này, có nói gì cũng vô ích, "Vậy bây giờ muội tính thế nào?"

Khương Mạn sờ bụng trầm mặc, chớp mắt một cái mới nói: "Tỷ tỷ, muội phải vì đứa trẻ trong bụng mà tính. Nếu nó là con gái thì thôi, nhưng nếu không may là con trai, muội sợ đến thân mình còn lo không nổi."

"Ta biết. Giờ ta chỉ hy vọng đứa bé trong bụng muội là con gái thôi."

Khương Mạn cũng mong thế, nhưng chuyện này không ai có thể nói trước được. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Khương Mạn vẫn an ủi chị gái: "Ta cảm thấy cố khả năng rất lớn là bé gái, dẫu sao bây giờ trong cung đều sinh ra công chúa, ta chắc không xui đến mức một lần mang thai đã sinh ra hoàng tử đâu."

Khương Phù trợn mắt, "Nếu ngươi không xui xẻo thì làm sao thị tẩm một lần đã hoài long tự rồi?"

Nếu để mấy người trong cung nghe được cuộc đối thoại này chắc họ phải rầu chết mất, người khác thì nghĩ trăm phương ngàn kế để mang thai mà không được, vậy mà hai chị em này lại nghĩ mang thai là điều xui xẻo.

Khương Phù thở dài một cái, lại nói: "Vấn đề may mắn cũng không thể trách muội được, muội ở trong cung ta cũng không thể giúp gì nhiều, sau này muội phải thông minh lên một chút, thu lại tính tình lười biếng của mình. Nếu trong bụng muội thật sự là một bé trai thì muội phải nghĩ cách để Hoàng thượng chú ý đến muội, biết chưa? Ở hậu cung này chỉ cần Hoàng thượng thật lòng yêu thương muội thì muội sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Khương Mạn gật đầu, "Tỷ tỷ yên tâm, ta biết rồi."