Edit: Tử Đằng
Lương Cẩm Tú hoàn toàn không nhận ra phía sau cô có bốn đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Giờ phút này toàn bộ tâm tư của cô đều dừng trên người đàn ông trước mặt rồi.
“Diệp tam gia.” Lương Cẩm Tú đứng trước mặt người đàn ông, trên mặt nhiễm ý cười thật sâu, “Hôm nay không gọi điện, không biết Diệp tam gia có nhớ tôi không?”
Hỏa khí của Diệp Tu Bạch hôm nay có điểm đại à.
Vì cái gì mà hỏa khí lớn như vậy ư, đơn giản chính là vì tên nhóc nhà mình thật sự lại có thể gây chuyện. Tất nhiên, ý của anh cũng không phải là nói hành vi của Diệp Sơ Dương như thế là sai, chỉ là đơn thuần cảm khái năng lực gặp rắc rối của Diệp Sơ Dương mà thôi.
Căn bản Diệp Tu Bạch còn nghĩ sẽ giáo huấn Diệp Sơ Dương một chút, kết quả lại khen ngược, tên nhóc nhà mình còn chưa nhìn thấy, liền nửa đường lại bật ra một nữ nhân không có mắt.
Diệp Tu Bạch vốn dĩ đã không có cảm tình tốt đẹp gì với Lương Cẩm Tú, lúc này còn chủ động chạy ra, người trước nhìn người sau trong ánh mắt đều lạnh lùng.
Lương Cẩm Tú vừa nhìn thấy cặp mắt phượng lãnh đạm của Diệp Tu Bạch, lập tức khuôn mặt tươi cười liền cứng đờ.
Còn chưa kịp nói cái gì, Túc Nhất đứng sau Diệp Tu Bạch liền bước lên một bước, chắn ngang người trước mặt Tam Gia nhà mình, chặn tầm mắt của Lương Cẩm Tú trên người Diệp Tu Bạch, “Lương tiểu thư, thật sự ngại quá, mời cô nhường đường một chút, Tam Gia chúng tôi có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng? Anh nói chính là chuyện của Diệp Cửu Thiếu ư? Không cần lo lắng, trước khi các anh tới đây, tôi đã nói qua một tiếng với cảnh sát rồi.” Lương Cẩm Tú mỉm cười nói.
Tuy là không thể không thừa nhận, lúc trước ở quan cafe một phen đàm phán, Lương Cẩm Tú thật sự chán ghét Diệp Sơ Dương, hận không thể gϊếŧ chết đối phương. Nhưng hiện tại trước mặt Diệp Tu Bạch, cô chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí, có thể vì muốn chiếm một chỗ đứng trong lòng Diệp Tu Bạch, cô cũng có thể trợn mắt nói dối.
Dù sao, chỉ cần đạt mục đích là được.
Tư cập này, ánh mắt Lương Cẩm Tú thâm đi mấy phần.
Túc Nhất đại khái cũng không nghĩ tới Lương Cẩm Tú sẽ nói ra một câu như vậy. Xem ra anh thật là xem thường Lương Cẩm Tú này rồi.
Nghĩ nghĩ, Túc Nhất cuối cùng vẫn là đem ánh mắt đặt ở trên người Tam Gia nhà mình.
Toàn bộ hành trình, ánh mắt Diệp Tu Bạch đều là lạnh lùng, thời điểm Lương Cẩm Tú đang một vai diễn kịch, anh đã thấy được ở góc tường đối diện bên cạnh, và đang dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Lúc này chú ý tới ánh mắt Túc Nhất, anh cũng chưa nói cái gì, chỉ là ngưng mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đứng chắn trước mặt, tiếng nói trầm thấp, “Tránh ra.”
Hai chữ đơn giản như vậy rơi xuống, Lương Cẩm Tú giờ phút này biểu tình cứng đờ.
Cô sửng sốt một giây đồng hồ, cuối cùng dưới nhìn ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Diệp Tu Bạch, chỉ có thể ngượng ngùng lùi về phía sau một bước.
Còn chưa chờ cô đứng yên, Diệp Tu Bạch liền tiến lên đi đến phía Diệp Sơ Dương.
Cũng đúng lúc này, Lương Cẩm Tú phát hiện, không biết Diệp Sơ Dương đã đứng ở một góc từ bao giờ, có lẽ đã đem toàn bộ sự việc phát sinh vừa rồi thu vào trong mắt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trắng bệch, rốt cuộc vẫn là hít một hơi thật sâu, cuối cùng hoàn toàn coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng nâng gót theo chân Diệp Tu Bạch đi đến chỗ Diệp Sơ Dương.
Thời điểm Diệp Tu Bạch nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, Lương Cẩm Tú đứng phía sau hơi hơi mỉm cười, “Cửu Thiếu, bọn họ không làm khó dễ cậu chứ.”
“Khó xử thế nào?” Diệp Sơ Dương nhàn nhạt nhìn về phía cô ta, hỏi ngược lại.