Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 259

Tối nay Diệp Sơ Dương ngủ rất không yên.

Trong mơ có một người cứ xuất hiện đi xuất hiện lại.

Thiếu niên đứng ở góc phố, ở một nơi rất xa nơi con phố đối diện có một người đàn ông đang đứng. Người đó cứ nhìn về phía cô, dường như đang nhìn cô, cũng dường như không phải.

Diệp Sơ Dương nhìn không rõ.

Thế là cô bước chân đi.

Cũng chính lúc này, người đàn ông phía đối diện cất bước đi về phía cô.

Không biết đã đi bao lâu, hai người cuối cùng cũng chỉ cách nhau một con đường.

Thiếu niên chầm chậm ngước mắt nhìn anh, ánh mắt in dấu gương mặt tuấn mỹ không tì vết, ngũ quan tinh tế sắc sảo, ánh mắt thâm trầm, toàn bộ đều đang nói với cô rằng...

Người này chính là chú út của cô, Diệp Tu Bạch!

Ý thức được điều này, thiếu niên lập tức kinh hãi, ngay sau đó cô mở choàng mắt ra.

Lọt vào tầm nhìn là trần nhà khách sạn.

Cô mơ hồ chớp mắt, ý thức cuối cùng cũng dần quay về, cảnh tượng trong mơ dần dần biến mất, kí ức đêm qua cũng bắt đầu quay lại.

Diệp Sơ Dương lại một lần nữa kéo chăn trùm kín đầu, trốn trong chăn thở dài một tiếng.

Việc quái quỷ gì thế này.

***

Thiếu niên chậm rãi làm vệ sinh cá nhân sau đó ra khỏi phòng khách sạn, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của Túc Nhất.

Diệp Sơ Dương chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy xuất hiện trên mặt Túc Nhất, tươi hơn cả hoa cúc.

Cô ngây người chớp mắt, nghe đối phương cười hỏi: "Cửu thiếu, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?"

Nghe vậy, vẻ sững sờ trên mặt Diệp Sơ Dương biến thành không cảm xúc: "Sao vậy, muốn nói tốt cho Tam gia của các anh?"

"Đúng vậy."

Cho dù đã bị Diệp Sơ Dương đoán được tâm tư nhưng Túc Nhất vẫn không hề cảm thấy ngại ngùng, vẫn mỉm cười gật đầu với thiếu niên.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, chắc Diệp Sơ Dương không cho anh cơ hội này, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Thiếu niên tựa người vào khung cửa, vừa không biết làm sao vừa buồn cười: "Vào đi."

Năm phút sau, trên sofa phòng khách, Diệp Sơ Dương và Túc Nhất ngồi đối diện nhau, bên tai Diệp Sơ Dương là giọng nói vui vẻ của Túc Nhất.

"Cửu thiếu, tôi đi theo Tam gia đã hai mươi năm, từ trước tới giờ chưa thấy anh ấy đối xử với anh dịu dàng như vậy, chỉ có cậu, cậu là khác biệt."

"Tam gia tính tình lãnh đạm, tôi rất ít khi thấy sự biến đổi cảm xúc trên mặt anh ấy, nhưng hôm qua khi tôi đi đón anh ấy, tôi có thể cảm nhận được anh ấy rất vui vẻ."

"Tam gia trước giờ không qua lại với bất cứ người phụ nữ hoặc đàn ông nào khác, vì thế ở phương diện nào đó có thể sẽ làm không được tốt, hi vọng Cửu thiếu thông cảm."

Nói tới đây, trong lòng Túc Nhất lại không khỏi cảm khái một tiếng...

Lúc này sao anh giống mẹ của Tam gia nhà họ vậy chứ?

Nhưng vì hạnh phúc của Tam gia nhà họ, cho dù có lắm điều như một bà mẹ già anh cũng đồng ý.

Túc Nhất nhìn người thiếu niên trước mặt, thiếu niên cũng hơi cúi mắt, nhìn không rõ cô đang nghĩ gì.

Cũng không biết chừng bao lâu, Túc Nhất nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên: "Túc Nhất, tình cảm là tương đối."

Túc Nhất nghe vậy sững người, sau đó lập tức hiểu ra ý của Cửu thiếu nhà mình, anh liền mỉm cười, sau đó nghiêm túc, thận trọng nói: "Tôi chỉ hỏi Cửu thiếu một vấn đề, ở bên cạnh Tam gia, cậu có vui vẻ không?"

Cô có vui không?

Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, trong đầu đã hồi tưởng lại những quãng thời gian ở bên cạnh Diệp Tu Bạch.

Cô và Diệp Tu Bạch không giống nhau, Diệp Tu Bạch tính tình lãnh đạm, còn cô tính tình phóng khoáng, rất nhiều việc đều không mấy để tâm, vì thế có thể nói ngày nào cũng rất vui vẻ.

Nhưng...

Diệp Sơ Dương cũng biết rất rõ, khi ở bên Diệp Tu Bạch cô rất thoải mái.