Mấy ngày trước, khi Hi Cẩm Thần và nhà đầu tư ăn cơm thường nghe nhà đầu tư nhắc tới ba chữ "Diệp Sơ Dương".
Có điều khi đó anh cũng không để tâm.
Dù sao thì Hi Cẩm Thần tuyệt đối không cho phép nhà đầu tư nhét người vào.
Anh muốn một diễn viên vậy thì chắc chắn phải trải qua chọn lựa.
Như vậy anh mới có thể không có lỗi với kịch bản này, không có lỗi với người xem, và cũng không có lỗi với toàn bộ nhân viên bao gồm chính anh trong đó.
Có điều, bây giờ nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh bỗng dưng phát hiện ra hình như người này không hề kém cỏi như anh tưởng tượng.
***
Diệp Sơ Dương nhanh chóng nhập vai vào cảnh phim mà cô chuẩn bị.
Người đàn ông đứng trên bục cao, gương mặt thanh tú có phần thê lương trong gió lạnh, anh trầm ngâm lặng nhìn đám xác sống điên cuồng bên dưới và đám người cùng đường đang kinh hoàng...
Anh có thể nhìn rõ sự sợ hãi trên gương mặt những người đó, nghe thấy rõ những lời chửi rủa phát ra từ miệng họ.
Không sai, họ đang chửi rủa anh.
Anh bất ngờ mỉm cười, nụ cười có chút mỉa mai và miệt thị.
Bản tính con người thật yếu ớt.
Khi anh mang lại ích lợi cho họ, họ giống như một con chó liếʍ láp bên chân anh.
Đợi tới khi anh mang lại tai họa cho họ, học giống như một con sư tử điên cuồng muốn nuốt chửng anh.
Cận Thanh Vân ngẫm nghĩ, có lẽ anh sẽ không ngăn chặn kiếp nạn vốn dĩ không nên xảy ra này.
Cho dù anh có năng lực điều chế ra thuốc giải.
Anh sẽ không làm bất cứ việc gì cho những kẻ kia nữa.
Anh sải bước từ từ rời khỏi bục cao...
***
Sau khi phần biểu diễn của Diệp Sơ Dương kết thúc, căn phòng rộng lớn im phăng phắc.
Trong im lặng.
Hi Cẩm Thần và Cyrillic đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc tương tự trong mắt đối phương.
Một lát sau, cuối cùng cũng có người có phản ứng.
"Diệp, cậu rất lợi hại." Cyrillic đứng dậy khỏi ghế, ông bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương, giơ tay ra, "trong bao nhiêu người ở đây, cậu khiến tôi nhìn thấy một Cận Thanh Vân thực sự cao ngạo và cực đoan."
"Không sai, tôi đã xem nhẹ cậu rồi." Cùng lúc đó, Hi Cẩm Thần cũng bước tới,
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mỉm cười với hai người, lên tiếng: "Được hai đạo diễn thừa nhận, đó là vinh hạnh của tôi."
Lời cô nói cũng không phải lời lẽ khách sáo.
Về nhân vật Cận Thanh Vân, Diệp Sơ Dương đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng khi thực sự nhập vai, cô vẫn có chút căng thẳng. Bản thân cô đầu tiên là Diệp Sơ Dương trước, sau đó mới là Cận Thanh Vân.
Có điều theo tình hình hiện tại, biểu diễn của cô khá thành công.
Bởi Cyrillic là đạo diễn được quốc tế công nhận.
"Diệp, tôi dám bảo đảm nhân vật Cận Thanh Vân chỉ có thể thuộc về cậu! Không còn ai có thể diễn tốt hơn cậu." Cyrillic nói.
Trong số hai lăm người trước Diệp Sơ Dương, không có ai thực sự diễn thành công Cận Thanh Vân.
Cận Thanh Vân cô độc, cao ngạo và cực đoan, cảm xúc trên mặt anh ta không có thay đổi gì rõ rệt, vì thế rất nhiều người đều diễn anh ta thành kẻ liệt mặt, chỉ có Diệp Sơ Dương, đôi mắt của cô dường như biết nói, có thể biểu hiện được những thay đổi tâm lý của Cận Thanh Vân.
Vô cùng hoàn mỹ!
Đôi mắt Cyrillic nhìn Diệp Sơ Dương giống như phát sáng, khiến Diệp Sơ Dương cảm thấy rờn rợn người. Cô quay đầu nhìn Hi Cẩm Thần, thấy người đàn ông trẻ tuổi đó đang nở một nụ cười rất khẽ...
"Cyrillic nói không sai, tôi cũng tin rằng không ai vào vai Cận Thanh Vân thích hợp hơn cậu. Mắt cậu rất đẹp."
Trong lòng Hi Cẩm Thần, đôi mắt Diệp Sơ Dương không chỉ đẹp mà còn biết nói, đích thực là điểm cộng cho một diễn viên.
"Vậy thì, chúng ta sẽ liên hệ sau."