Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 227

Vốn dĩ cô bé đó đang nhìn thẳng màn hình, bây giờ bỗng nhiên lại nở một nụ cười quái dị có mang theo vết máu, cảnh tượng thực sự khá đáng sợ.

Nếu như là những cô gái bình thường chắc chắn sẽ sợ hãi gào thét lên.

Nhưng đáng tiếc Diệp Sơ Dương bản thân là đệ tử Huyền Môn, hiểu rất rõ về những tình huống này.

Cái gì mà quỷ với chả không quỷ, tất cả đều chỉ là nhân quả luân hồi.

Cô cho miếng sủi cảo cuối cùng vào miệng, sau đó húp một miếng nước canh, rồi mới bỏ bát sang một bên, gãi cằm bình phẩm: "Cháu đoán cô bé đó chắc chắn là con gái của nam chính."

"Tại sao?"

"Đương nhiên là vì cốt truyện rồi, cốt truyện nhạt nhẽo như vậy cũng không biết đánh giá 8.8 điểm ở đâu ra." Diệp Sơ Dương cảm khái một tiếng, "nếu như là cháu, chắc chắn sẽ không quay phim ma."

"Sợ sao?" Người đàn ông bỏ bát xuống nhìn cô.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền nỏ nụ cười không rõ hàm ý.

Cô chớp mắt nhìn anh, đôi mắt đào hoa hẹp dài long lanh ướŧ áŧ, nhuốm màu đùa nghịch, cô mỉm cười nói: "Chú út, cháu học Huyền học. Sao có thể sợ những thứ này."

Nói cũng đúng.

Diệp Tu Bạch gật đầu, đợi thiếu niên trả lời.

"Chỉ cảm thấy quay dở quá, phim ma trong nước hình như không có bộ nào ra hồn, cũng giống như phim kĩ xảo điện ảnh vậy."

Diệp Sơ Dương nói xong liền nhớ tới phim "Sinh Trưởng Cuồng Dã" mà mình sắp đi thử vai.

Chắc Hi Cẩm Thần hợp tác với đạo diễn nước ngoài cũng chính vì suy nghĩ tới vấn đề này chăng?

Dù sao thì kĩ thuật trong nước thực sự rất lạc hậu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Sơ Dương vụt sáng lấp lánh.

Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn thấy toàn bộ tâm tư của thiếu niên bên cạnh, anh nhìn hai bát sủi cảo đã ăn hết nhẵn của hai người, sau đó lại nhìn màn hình đang chiếu phim, trầm giọng hỏi: "Vẫn muốn xem nữa sao?"

"Xem chứ, dù sao cũng không ngủ được." Diệp Sơ Dương nói xong liền ngáp một cái.

Diệp Tu Bạch: "..." Ừ, dù sao cũng không ngủ được.

Anh bỗng cảm thấy buồn cười, sau đó liền bưng bát vào bếp, sau khi rửa sạch bát xong mới quay lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

Cảm nhận thấy sofa bên cạnh lõm xuống một lớp, Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn sang anh, chớp mắt nói: "Chú út không đi ngủ sao?"

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ lạnh lùng lắc đầu, khẽ nói: "Không, không ngủ được."

"Ồ, chú út cũng mất ngủ à." Diệp Sơ Dương gật đầu, sau đó chống cằm hỏi: "Vì đói bụng sao?"

"Không phải!" Anh trả lời.

Chỉ có điều sau khi nói xong hai chữ "không phải", anh không nói thêm điều gì nữa, rõ ràng không muốn nói cho Diệp Sơ Dương biết tại sao anh mất ngủ.

Vì thế, Diệp Sơ Dương tự cho rằng mình tương đối biết điều cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nếu như khiến chú út nhà cô tức giận không hợp tác với cô nữa thì phải làm sao?

Cô sẽ không làm cái việc vô bổ đó đâu.

Thế là, thời gian sau đó Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ngồi cùng nhau trên sofa xem phim ma.

Chỉ có điều rõ ràng dù là Diệp Sơ Dương hay Diệp Tu Bạch cũng đều quá lý tính.

Cho dù cảnh tượng trước mắt có trở nên đáng sợ thế nào đi chăng nữa, sắc mặt hai người cũng không hề thay đổi.

Diệp Sơ Dương vẫn giữ nụ cười thoáng qua như thường ngày, Diệp Tu Bạch thì mặt vẫn không chút cảm xúc.

Sau hơn một tiếng, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc.

Mặc dù bộ phim hơi nhàm chán nhưng Diệp Sơ Dương vẫn xem rất hào hứng.

Cô quay đầu lại hỏi: "Chú út, có xem thêm một bộ nữa không?"