Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 44

Khi Diệp Sơ Dương ra khỏi Minh Tỉnh Cổ Lầu, đầu cô vẫn còn đang mụ mị.

"Diệp đại sư, thầy không sao chứ?" Ôn Phi Vũ ở bên cạnh thấy sắc mặt Diệp Sơ Dương có phần nhợt nhạt liền lo lắng lên tiếng: "Vừa rồi là người nắm quyền của Diệp Thị, người trong giới đều gọi anh ta là Tam gia, khí thế đúng là rất mạnh."

"Ừ." Diệp Sơ Dương lạnh nhạt đáp một tiếng, có điều trước mắt cô không khỏi xuất hiện cảnh lúc nãy trong nhà hàng.

Diệp Tu Bạch đi qua trước mặt cô, mặc dù không nói gì với cô nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng đối phương lúc đi lướt qua đã cố tình dừng lại trong chốc lát.

Cho dù khi đó cô đã thu lại ánh mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn lên người mình.

Quả nhiên không phải cơ thể và nội tâm cũ, khi bắt gặp Diệp Tu Bạch cô có chút chột dạ...

Khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, ngón tay trắng ngần bóp nhẹ chỗ ấn đường trên trán, sau đó cô quay đầu nói với ba người nhà họ Ôn, gương mặt tinh tế khẽ mỉm cười: "Bác trai, bác gái, chiều cháu còn có việc, cháu đi trước nhé."

Nghe vậy, Ôn Trường Đông cũng không giữ cô, chỉ nhắc một câu: "Sau này Diệp đại sư có gì cần Ôn mỗ giúp đỡ xin cứ nói, đừng khách sáo."

"Vâng!"

***

Diệp Sơ Dương hôm nay không lái xe tới, vì thế sau khi rời khỏi Minh Tỉnh Cổ Lầu cô liền rẽ xuống trạm tàu điện ngầm.

Trên đường về số 9 Cảnh Uyển, cô tiện đường gửi hợp đồng cho CoCo.

Thiếu niên hai tay đút túi áo khoác, nghĩ ngợi vẩn vơ...

Hình như mấy ngày vừa rồi, trên người cô cũng coi như có chút ít tiền.

Tiền mình kiếm được và phong bì Ôn Trường Đông nhét cho cô... tính ra cũng phải có mấy chục nghìn tệ.

Ý.

Cô đường đường là môn chủ Huyền Môn, bây giờ lại cảm thấy vui vẻ vì mấy chục nghìn tệ. Đúng là càng sống càng thụt lùi.

Diệp Sơ Dương bật cười lắc đầu, sau đó về chung cư của mình.

Tối hôm nay, Diệp Sơ Dương nhận được một cuộc điện thoại.

"Diệp Tử? Chiều mai ở phim trường có phim quay, cậu có tới không?"

Người gọi điện cho cô là một người bạn nữ giới mà cô quen ở phim trường, tên là Tạ Linh Tê.

Diệp Sơ Dương và Tạ Linh Tê tuy không cùng chung lý tưởng, nhưng những ngày làm diễn viên quần chúng cũng có giúp đỡ lẫn nhau. Tạ Linh Tê năm nay cũng mới hai mốt hai hai tuổi, không học đại học mà đi tìm việc làm ngay, từng trải, thi thoảng cũng có giúp đỡ Diệp Sơ Dương.

Ngón tay thiếu niên gõ nhẹ hai tiếng trên điện thoại, cô không hề do dự mà đồng ý liền.

Ngày hôm sau chính là thứ hai.

Buổi sáng có tiết học bắt buộc, vì thế Diệp Sơ Dương tới trường đúng giờ.

Kết quả, cô vừa bước xuống từ siêu xe, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở vị trí đậu xe sát tường có hai người cũng bước ra khỏi xe...

Khổng Kha Hàm và Ngu Nhan Trạch.

Khổng Kha Hàm cũng nhìn thấy Diệp Sơ Dương.

Đôi mắt thiếu niên co rút lại, bất giác làm động tác nuốt nước miếng, sau đó trước khi Diệp Sơ Dương thu ánh mắt lại, Khổng Kha Hàm gượng cười lên tiếng: "Bạn Diệp, chào buổi sáng."

Diệp Sơ Dương nghe vậy, khóe miệng mỉm cười, cô chậm rãi đáp: "Chào buổi sáng!"

Nói xong, thiếu niên móc chìa khóa rời đi.

Lập tức trong tầm nhìn của Khổng Kha Hàm và Ngu Nhan Trạch chỉ còn lại bóng dáng cao ráo, mảnh khải của cô.

"Đệch, giật cả mình." Khổng Kha Hàm thấy Diệp Sơ Dương đi khuất vội vàng thở phào, cả người dựa vào thân xe than thở.