Nhiễm Tình rất xấu hổ vì tư thế này.
Tuy nhiên cô căn bản không có cách nào từ chối cơ thể, nơi riêng tư được dươиɠ ѵậŧ dày cứng va chạm mang lại kɧoáı ©ảʍ tột độ.
Cô chỉ có thể vùi mặt vào gối, hai tay nắm chặt ga trải giường, hết lần này đến lần khác chịu những va chạm mạnh mẽ, mỗi tác động đều như chạm vào miệng tử ©υиɠ, khinế cô không chịu nổi mà rêи ɾỉ.
"Không… muốn… vào sâu như vậy."
Lời nói của cô dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hách Lịch Khôn, khiến anh thở gấp hơn một chút, bàn tay to siết chặt lấy eo cô, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên.
Các đường nét trên khuôn mặt sâu và góc cạnh không còn lạnh lùng như trước, dưới đôi mắt hẹp và dài có một chút du͙© vọиɠ, nhưng chỉ có vậy.
Trong khoảng thời gian này, Nhiễm Tình không biết bản thân mình bị lật đi lật lại bao nhiêu lần, mỗi lần cao trào đều đạt đến đỉnh điểm.
Cho dù cô có cầu xin thế nào đi nữa, người đàn ông vẫn không dừng lại, mãi cho đến khi cô ngất đi vì kiệt sức, cô còn nghi ngờ liệu người đàn ông có phải cũng bị đánh thuốc hay không!
Năm giờ sáng.
Hai người nằm trên chiếc giường sang trọng bừa bộn, dưới ánh đèn mờ ảo phản chiếu hai cơ thể quấn lấy nhau.
Một người đàn ông cao lớn cường tráng, người phụ nữ mảnh khảnh, làn da trắng như ngọc.
Đúng lúc này, Hách Lịch Khôn bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thăm thẳm trong veo, như thể chưa từng chìm vào giấc ngủ.
Anh dụi mắt, nhìn người phụ nữ nằm dưới thân, cảnh tượng liên tục làʍ t̠ìиɦ với cô đêm qua chợt lóe lên.
Anh bị chứng mất ngủ hành hạ đã lâu, không ngờ sau khi giải tỏa du͙© vọиɠ, anh lại ngủ thϊếp đi, một mạch đến hừng sáng!
Anh không chút do dự bước xuống giường, đôi chân dài săn chắc, thong thả bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Nhiễm Tình đột nhiên mở mắt ra.
Cô ôm lấy cái eo đau nhức, nhanh chóng bước xuống giường, sau đó một luồng nhiệt từ tiểu huyệt chảy dọc xuống đùi.
Mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, không cần nhìn cô cũng biết đó là cái gì, cô hoảng loạn nhặt đại một thứ dưới sàn, vội vàng lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.
Cô cố nén cơn đau ở thắt lưng, nhặt quần áo trên sàn, nhanh chóng mặc từng cái vào người, rồi rời khỏi phòng, động tác không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Hách Lịch Khôn từ phòng tắm bước ra.
Anh mặc một chiếc áo choàng tắm, đường viền cổ áo rộng để lộ khuôn ngực lớn mạnh mẽ.
Anh bước đến cửa kính trải dài từ trần đến sàn, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, uể oải dựa lưng vào ghế, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau.
Anh châm một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng rồi nhả khói, xuyên qua làn khói, anh nhìn thấy màu đỏ tươi bắt mắt trên chiếc giường trống.
Một lúc lâu sau, anh dụi tắt điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, nhìn nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi, bên trên còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, rồi gọi người mang bộ đồ mới đến.
Sau khi rời khỏi hội sở, Nhiễm Tình gọi một chiếc taxi quay lại trường, trốn vào trong phòng tắm.
Cô cởi chiếc váy trên người, nhìn qυầи ɭóŧ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt một mảng lớn.
Đêm qua cô hoàn toàn không nhớ rõ cô đã bị người đàn ông đó cưỡиɠ ɧϊếp bao nhiêu lần, lại càng không biết người đàn ông đã xuất bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể cô, hình như, người đàn ông từ đầu đến cuối đều không nói một câu.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên của cô lại được trao cho một người đàn ông mà cô không hề quen biết.
Tất cả những điều này là nhờ bạn thân và bạn trai ban tặng, cô phải tìm cơ hội tính sổ với bọn họ!