Chu Tịch ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm người trước mặt, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống lả tả, môi hồng nhuận bị cắn, một đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao, cái cổ mảnh khảnh đường nét xinh đẹp, xuống chút nữa, một cặp ngực bị che đậy trong áo lụa thật mỏng, nàng tựa hồ. . . Càng ngày càng đẹp!
Vệ Tầm do dự hồi lâu, nhịn không được phải lên tiếng nói là lúc Chu Tịch lại đột nhiên hỏi: "Biết hầu hạ nam nhân không?"
Giọng nói ngả ngớn, Vệ Tầm giương mắt, liền thấy khóe miệng nở hắn nụ cười như có như không, mặc dù trong lòng đã có dự cảm, nghe được câu này thì Vệ Tầm càng khó có thể quyết định.
Chu Tịch nhìn khuôn mặt lưỡng lự của nàng, tiếp tục mở miệng nói rằng: "Vô luận là Cô, hay với người phụ vương đã chết, Công chúa cần phải hiểu rõ."
Biết rõ đây là hắn đang uy hϊếp nàng, nhưng Vệ Tầm không có bất kỳ cách nào, nàng là người quý trọng tính mạng nhất, nếu không sau khi nước diệt vong nàng cũng không nghĩ tới việc trốn khỏi hoàng cung.
Do dự một hồi, cuối ở dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Chu Tịch, chậm rãi đi về phía trước, ở chỗ cách hắn còn có nửa bước, hít sâu một hơi, ngồi xuống trên đùi của hắn.
Hai cánh tay như ngó sen quấn ở cổ của hắn, dùng sức hôn lên môi nam nhân, khi môi sắp chạm vào, nam nhân cười nói: "Nếu như phục vụ không hài lòng...?"
Hơi thở nam tính nóng bỏng lập tức ập đến, Vệ Tầm cảm giác hai gò má nóng mình lên, Chu Tịch còn chưa kịp nói hết nói thì nàng đã hôn lên, sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, khẽ chạm môi của hắn nói rằng: "Sẽ hài lòng."
Sau đó lại hôn lên, môi Chu Tịch nâng lên nở một nụ cười, đè gáy của nàng lại, cùng nàng đang triền miên.
Ngoài cung mưa rơi nhỏ dần, trên hành lang có cung nhân đang coi chừng, hạt mưa từ mái hiên rơi xuống, tích tách rơi trong hồ nước.
Bên trong, thiếu nữ ngoan ngoãn nằm, lông mi run rẩy, đôi con ngươi mùa thu trong veo ẩn chứa chút sợ hãi, vành tai ửng hồng, áo lụa thật mỏng sớm bị cởi ra tới đầu vai.
Chu Tịch nằm ở trên người của nàng, hai tay ôm chặt eo thon thả của nàng, cuồng nhiệt mυ'ŧ lấy cổ ngọc nàng, cự vật dưới thân không ngừng cọ chân nàng còn trước sau như một mà bá đạo nói: "A Tầm, giúp Cô cởϊ áσ bào."
Vệ Tầm nghe được Chu Tịch gọi tên của nàng, có chút sững sờ, chẳng bao giờ có người gọi nàng như vậy, thậm chí người có cùng quan hệ máu mủ là Vệ vương cũng chưa từng, trong lúc nhất thời, trong lòng của Vệ Tầm không rõ cảm giác là gì, giọng nói Chu Tịch lần thứ hai truyền đến: "A tầm."
Lần này giọng nói lại dịu dàng lưu luyến, giống như nhắc nhở, lại tựa như nỉ non, Vệ Tầm không dám ngây người nữa, vội vàng đưa bàn tay đến hông của hắn, giúp hắn cởϊ áσ bào.
Giằng co hồi lâu, mới đem đai lưng trên hông hắn cởi ra, sau đó, tay thon nhỏ hướng về phía trước, Chu Tịch cũng thuận thế từ trên người nàng tránh ra, hai tay để hai bên gò má của nàng, ánh mắt nặng nề, Vệ Tầm bị hắn nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, khi tay ở trên hắn vạt áo, cởi cũng không được, không cởi cũng không được: "Bệ Hạ...."
Chu Tịch thấy khuôn mặt thiếu nữ lộ vẻ khó xử, thương xót cầm áo từ trong tay nàng, chậm rãi đứng dậy, ở trước mắt nàng cởϊ áσ bào, lộ ra vóc người rắn chắc tinh tráng của hắn.
Trong lòng Vệ Tầm không khỏi cảm thán nói, một người rất gầy, cỡi quần áo ra, lại mạnh mẽ như vậy.
Bởi vì hắn sinh ra vốn đã tuấn mỹ, hơn nữa thân phận của hắn tôn quý, toàn bộ quá trình cởϊ qυầи áo được hắn làm cho vô cùng cao quý và tự nhiên, không một chật vật.
Sau khi cởi ra áo bào xong, Chu Tịch liền cúi người hôn lên Vệ Tầm, đồng thời bàn tay to lớn của hắn di chuyển dọc theo vòng eo thiếu nữ, kéo dây lưng ra, lòng bàn tay lạnh giá của hắn bao phủ bộ ngực gợi cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu nữ một trận sợ run, môi mỏng từ từ xuống phía dưới, ánh mắt ở chạm chạm vào bộ ngực ngọc bích của thiếu nữ vυ', càng trở nên nóng hơn.
Một đôi ngọc nhũ không lớn không nhỏ, vừa vặn hắn chỉ cần dùng một tay là có thể nắm hết, đầṳ ѵú khi hắn xoa dưới sớm đã đựng đứng lên, nhũ thịt rất mềm mại và mịn màng.
Không suy nghĩ nhiều, cơ thể hắn đã phản ứng trước một bước, ngậm lấy đầṳ ѵú cứng ngắc của nàng, đồng thời nắm bên ngực còn lại của nàng dùng lực nắn bóp, cơ thể thiếu nữ rất mẫn cảm, chỉ là bị hắn trêu đùa như thế, cũng đã mềm thành một bãi nước, trong miệng cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ tinh tế.
"A Tầm ngực thật đẹp." Hắn vừa hút vừa cảm thán nói, cự vật dưới thân sớm đã thành cứng rắn đến không được, qua lại cọ cọ vào chân.
Chơi đã hai vυ' của nàng, bàn to của nam nhân đi xuống phía dưới, dễ dàng rút tiết khố của nàng, trắng trợn tách hai chân của nàng ra, đập vào mắt là mật động đang chảy nước.
Lúc này Vệ Tầm vừa thẹn vừa vội, ánh mắt Chu Tịch nhìn vào nơi riêng tư đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, thậm chí hắn còn dùng ngón tay vỗ về chơi đùa, đầu ngón tay mới chạm vào miệng huyệt, Vệ Tầm liền cảm giác cảm giác tê dại từ hạ thân truyền đến, nhịn không được phát ra thanh âm: "Ừ ~ "
Chu Tịch nghe được tiếng gọi như mèo kêu, môi câu lên ra lộ ra vui vẻ, bỡn cợt nói: "A Tầm chảy thật nhiều nước, đừng nóng vội, một hồi Cô một hồi liền giúp A Tầm ngăn chặn."
"Bệ Hạ!" Vệ Tầm xấu hổ và giận dữ nói, gương mặt càng đỏ đến không được.