Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 23: Vở kịch đã hoàn thành, chỉ đang đợi người diễn xuất

Dương Hy xem điện thoại, bỗng ồ một tiếng kinh ngạc, hiện tại thời đại này đúng là chuyện gì cũng xảy ra được.

"Sao vậy?" Lâm Nhất tiến đến gần, nhoài người ra nhìn vào điện thoại trên tay Dương Hy.

《Bản tin sáng: Vì Yêu Mà Biến Thành Sát Nhân.》

Một nam nhân vì không được đối phương đáp lại tình yêu mà nhẫn tâm ra tay gϊếŧ chết một nam sinh.

Lâm Nhất đọc sơ một lượt, ngước mặt hỏi cậu: "Em hứng thú vấn đề này sao?"

"Có chút chút." Dương Hy hôn lên má hắn một cái: "Em chỉ cảm thấy bản thân mình quá may mắn."

"May mắn?" Lâm Nhất ngỡ ngàng lặp lại hai chữ này.

"Phải. Vô cùng may mắn."

May mắn vì không phải quá muộn màng.

"Lâm Nhất, em có điều này muốn nói. Mặc dù, em nghĩ nếu nói ra anh sẽ không vui. Nhưng em cũng không muốn lừa dối anh." Dương Hy cười khổ.

"Chuyện gì?" Hắn đột nhiên cảm thấy đôi chút bất an.

Vốn dĩ Dương Hy định nói với hắn từ lâu, nhưng lại không nỡ phá bỏ hình ảnh tốt đẹp đến khiến người ta lưu luyến này. Cậu chần chừ, từ hộc kéo lấy ra một xấp giấy tờ.

Cậu chọn ngày hôm nay, là vô tình. Bất ngờ biến một ngày tốt đẹp thành một ngày đáng nhớ.

Lâm Nhất mở xấp tài liệu ra, không tin được khi trên đó ghi dòng chữ: Xin Việc Làm.

Mà nơi xin việc làm, lại chính là công ty đối thủ hàng đầu của Lâm thị, Trần Sinh.

"Em, không đùa chứ?" Lâm Nhất lấy hết sức nở nụ cười gượng gạo, tay hắn run run.

Dương Hy lắc đầu không đáp, ánh mắt cậu đượm buồn. Cậu muốn trả thù Trần Phàm, nhưng cậu lại làm tổn thương Lâm Nhất của cậu rồi.

Dương Hy không nói chuyện này cho hắn vì cậu biết tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ ngăn cậu lại. Chẳng qua, cả ba viên đạn này không dễ để trượt khỏi nòng súng.

Trần Phàm là tên cáo già, nên cậu không thể là con thỏ con.

Cậu buộc phải để cả thế giới này tạm thời biết rằng, cậu và hắn không còn quan hệ. Vì chỉ như thế, hắn mới không bị người xấu nhắm đến.

"Anh, anh bình tĩnh một chút. Em có..."

"Im miệng!" Lâm Nhất bất chợt mất khống chế, hắn đưa tay che hai tai, một khi Dương Hy mở miệng hắn sẽ gào lên không cho phép cậu nói.

"Em muốn đi?" Lâm Nhất mỉm cười điên dại, đây là lần đầu cậu tận mắt chứng kiến hắn phát bệnh đấy.

"Em..." Dương Hy không sợ hãi, chỉ cảm thấy lo lắng tột độ. Lâm Nhất chấp niệm của hắn với cậu quá lớn.

"Ha, em muốn đi? Em đi sao?" Hắn cười phá lên: "Em muốn đi bây giờ, là quá muộn rồi."

Hắn đại phát bất chợt, cũng như cậu đột nhiên chọn một ngày vô cùng bình thường như hôm nay nói với hắn về vấn đề này.

"Em coi tôi là cái gì trong trò chơi của em?" Lâm Nhất bỗng nhiên lại trở về tính cách lạnh lùng trầm tĩnh, hắn hỏi cậu như hỏi chính lòng mình.

Lâm Nhất không còn kiên nhẫn, kéo cậu đi vào phòng, hắn hiện tại chẳng thể phân biệt cái gì nặng nhẹ nữa rồi.

Lâm phu nhân mấy ngày trước đã ra ngoài du lịch, nói là tầm hai tháng không về, trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi mình cậu và hắn. Lâm Nhất điên loạn lôi cậu vào phòng, xé đi quần áo cậu một cách mạnh bạo, mặc kệ sự phản kháng của Dương Hy. Hắn vẫn tiếp tục.

Dương Hy không phải không thể đẩy hắn ra, lực của một sát thủ như cậu lại kém hơn thể lực một người bình thường sao? Còn là một tên ma ốm bệnh quanh năm suốt tháng như hắn.

Chỉ là, nếu cậu đẩy hắn ra. Chắc chắn Lâm Nhất sẽ tuyệt tình tương tự đẩy cậu ra xa hơn, cậu chỉ là bất khả kháng, không còn cách nào để lựa chọn nhưng hắn thì không như vậy.

Hắn làm liên tục, thô bạo lấn ép cậu khiến cho cả thân thể cậu tràn ngập đau đớn. Cậu biết hắn khó chịu, biết hắn khổ sở. Nhưng thù này liên quan đến hắn.

Vào lúc cậu trọng sinh, cậu đã nói: Cậu phải đem hết thảy kẻ thù của hắn đến trước mặt hắn nhận tội.

Cậu không thể chấp nhận, Lâm Nhất đau đớn suốt quãng đời còn lại, còn bọn chuột thối ngoài kia thì vẫn ung dung tự tại.

"Lâm Nhất, em xin lỗi." Cậu hôn lên trán hắn, một lần nữa khẳng định: "Tin em, được không?"

Lâm Nhất không động đậy, hắn mệt mỏi vùi vào hõm vai cậu thì thào: "Anh mệt rồi."

Làm người ta đau muốn ngất, đến cùng lại bảo bản thân mệt rồi? Anh là Lâm đại ngốc!

Dương Hy giở khóc giở cười, ôm hắn nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ say.

...

Sáng hôm sau, mặc cho cơ thể có đau đến độ nào, Dương Hy vẫn phải lê cái thân tàn xuống giường, tắm rửa thay đồ rồi đi ra ngoài.

"Em thật sự vẫn muốn đi?"

"Anh à, có thể hiểu cho..."

"Anh không hiểu." Hắn nằm trên giường, nhìn thẳng tắp vào bóng lưng của cậu, khẳng định một lần: "Anh hoàn toàn không hiểu."

Hắn muốn ngồi dậy, đem cậu kéo lên giường, dùng dây trói chặt cậu lại, không để cậu đi. Nhưng mà, hắn hoàn toàn không còn đủ sức nữa.

Lâm Nhất không còn chút sức lực nào cả, mà Dương Hy cậu không hề hay biết.

"Nếu em đi..." Lâm Nhất mơ màng ngất đi, một câu nói này vẫn chưa trọn vẹn.

《Nếu em đi...》

Dương Hy cảm thấy, hình như tình huống này có chút sai rồi. Toan quay đầu lại.

Người trên giường...

... Hoàn toàn, không còn chút động tĩnh nào.

Dương Hy khổ tâm vô cùng, cậu hốt hoảng chạy gần bên hắn, cảm nhận nhịp thở của hắn.

May mắn, còn sót chút hơi tàn.

Dương Hy kinh hách gọi cấp cứu, thuộc hạ tay chân của hắn gác ngoài cửa nghe tiếng cậu cũng vội vã chạy vào.

Họ lập tức sơ cứu khẩn cấp cho hắn, Dương Hy không nhớ được, hắn mắc bệnh tim.

Quả nhiên, trả thù, thù hận... Khiến cho cái đầu của cậu sắp không dùng được.

Nhưng cậu, là không còn đường lui nữa.

Xe cấp cứu đến rất nhanh, hắn cũng được di chuyển lên xe và cho thở máy.

Dương Hy không theo hắn, có người của hắn đi cùng chắc là không sao rồi đi?

Cậu đứng ngây ngốc trong cái nắng nóng gay gắt của buổi trưa.

Dương Hy cười giễu cợt chính mình, lúc sáng cậu mới cùng hắn từ trường quay về. Hắn còn định hôm nay ăn mừng cậu thi xong đại học. Cuối cùng, phong cảnh tốt đẹp lại bị cậu làm ra thế này.

Đúng là một ngày đáng nhớ như ý cậu.

Đột nhiên, chuông điện thoại đặt trong túi quần vang lên.

Dương Hy mở máy, là Am Hiển.

"Alo, mày đang ở đâu? Tao có chuyện gấp."

"Chuyện gì?"

"Hôm qua, Bạch Nhĩ và tao..."

Bạch Nhĩ hứa với y, nếu có thể đồng ý làm bạn tình của hắn trong một khoảng thời gian, hắn sẽ nghe mọi điều kiện của y.

Am Hiển không rõ vì sao Bạch Nhĩ lại làm ra hành động quái gở này. Trong khi hắn và y chỉ mới gặp qua vài lần, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.

Am Hiển không hề hay biết, y đã bị hắn theo dõi kể từ lúc hắn gặp y ở bãi săn rồi. Chỉ là, hắn đang đợi thời cơ để điễn đoạn "tình cờ gặp nhau" mà thôi.

...

"Mày đưa ra điều kiện gì?"

"Về Trần Phàm, mày không phải muốn biết thông tin về gã?"

Dương Hy nở nụ cười lạnh buốt: "Tốt."