[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 59-2: (B)

Lam Vong Cơ hạ eo đâm tới, tự đưa mình vào. Tính khí vừa tiến vào, đã bị huyệt khẩu vội vàng ngậm lấy, Lam Vong Cơ thở dốc nặng nề, thái dương rịn ra mồ hôi nóng rực, mỗi khi y đưa mình vào sâu hơn một chút, các nếp gấp mong manh bị căng ra đến tối đa của huyệt đạo lại càng tham lam giữ chặt lấy y, mυ'ŧ lấy nhiệt độ ở bên trên như thể vừa sống sót sau tai nạn.

Nguỵ Vô Tiện ngả người trên mặt tảng đá thấm lạnh trơn bóng, nửa người dưới vẫn ngâm trong nước suối. Lúc Lam Vong Cơ chậm rãi đưa đẩy, quẹt lên một cơn sảng khoái nóng bừng trong dũng đạo, nước suối mát lạnh gợn sóng lan toả theo sự di chuyển nhịp nhàng của hai người, dễ dàng cuốn đi độ ấm mà đối phương vất vả mãi mới đưa tới, hai chân Nguỵ Vô Tiện bất tri bất giác càng lúc càng khép lại, chỉ muốn kẹp chặt nguồn nhiệt vô cùng quý giá này, bất chấp vết thương bị cọ xát đến chảy máu trước đó, chỉ hận không thể dâng toàn bộ mình lên, để đối phương hung hăng cọ xát, ngón tay quấn sau lưng Lam Vong Cơ cắm sâu vào, chân ra sức quặp lấy, gấp không chờ nổi muốn túm đối phương kéo đến trên người mình, thẳng tiến vào sâu bên trong.

Lam Vong Cơ bị cú nhào tới nghênh đón như thiêu thân lao đầu vào lửa của Nguỵ Vô Tiện làm cho hơi choáng váng, trong cơ thể là một con dã thú đang gầm rú bạo phát, vành mắt đỏ ngầu khiến người ta sợ hãi, hạ thể hung hăng đâm đến nơi sâu bên trong Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện nức nở một tiếng, có chút chịu không nổi, cuộn thành một cục nhỏ trong lòng ngực Lam Vong Cơ, đầu nặng chân nhẹ tiếp nhận một trận va đập.

Xung quanh lạnh lẽo xâm nhập, trong bụng phát ra sóng nhiệt, Nguỵ Vô Tiện đặt mình ở nơi giao nhau của hai thái cực nóng lạnh, một khắc trước dưới sự tấn công như thiêu đốt đã nướng đến mức bên ngoài vàng giòn, bên trong chín mềm, máu cả người sôi trào, rần rần chạy thẳng lên cột sống, ngay sau đó lại ngâm trong nước suối lạnh băng, lặp lại mấy lần, làn da trên cơ thể nóng hừng hực lạnh căm căm, vô cùng mẫn cảm, màu da trắng nõn ửng lên màu hồng phớt cực kỳ mềm mại, như thể dùng ngón tay chạm vào một chút cũng có thể tạo ra dấu vết đỏ tươi.

Mỗi một lần đẩy đưa, mông của Nguỵ Vô Tiện lại bị Lam Vong Cơ vỗ một cái, phần thịt mềm rung chuyển dữ dội, tạo ra một mảng trắng hồng kiều diễm bị giày vò không chịu nổi, sáng loáng dưới ánh nước, ướŧ áŧ xinh đẹp như thịt quả đào, hắn run rẩy ở mỗi lần kêu lên, phía trước đã hếch lên tiết ra chút bạch trọc, hậu huyệt bị thọc vào rút ra kéo theo một chút dịch thể, giống như thịt quả đào bị nghiền nát, nước ép văng tung toé, vô cùng diễm sắc, rơi vào trong dòng suối khuấy thành một khoảnh vẩn đυ.c ái muội.

Lam Vong Cơ càng nhìn, ánh mắt càng tối xuống.

Tầng tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sóng dập gió vùi, Nguỵ Vô Tiện có chút không còn tỉnh táo, cánh tay yếu ớt để trên người Lam Vong Cơ, chân hất nước lên theo nhịp chuyển động, tiếng rêи ɾỉ mong manh nơi khoang mũi, đôi mắt mông lung mờ mịt, trên má đỏ bừng ấm nóng, mỗi khi đẩy đưa đến chỗ sâu bên trong, liền tràn ra một tiếng nức nở nho nhỏ không kềm nén được, cổ hơi ngẩng lên, lộ ra đường nét chiếc cổ duyên dáng, mái tóc dập dờn trong nước, lay động trên l*иg ngực trắng nõn, thêm một chút yêu dã động lòng người.

Dâng lên hạ xuống, hai lọn tóc đen cuộn tròn trên hai quả anh đào nhỏ, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm một hồi, đưa tay lên dùng sức xoắn mấy cái.

".... A!"

Nguỵ Vô Tiện làm sao chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lúc này của y, nhỏ giọng nức nở như xin tha một hồi, mới gọi về được một chút lý trí của Lam Vong Cơ, người nọ đau lòng một trận, cúi đầu hôn hắn.

Cánh môi chạm vào đầu lưỡi mềm mại, lưu luyến không rời.

"Nguỵ Anh...."

Nhìn người dưới thân bị thao đến mức thần trí không rõ, Lam Vong Cơ bỗng nhiên dừng động tác, việc dừng lại này tốn hết tất cả sức lực và ý chí của y, y cắn khoé môi, dùng sức nhả ra mấy chữ qua kẽ răng: "Nhìn ta..."

Nguỵ Vô Tiện lúc này, chỉ sợ thân ở chỗ nào cũng không nhớ nổi, hoa mắt chóng mặt, càng là không có sức để trả lời bất kỳ điều gì với Lam Vong Cơ, chỉ theo bản năng cuộn cuộn mấy ngón tay mềm nhũn bủn rủn tê dại.

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn thoáng qua mấy ngón tay đang bám trên cánh tay mình, đầu ngón tay hơi bấm vào trong da thịt, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy mê mê hoặc hoặc, như hơi say của Nguỵ Vô Tiện, khàn giọng lên tiếng nói: "Nguỵ Anh, ta... ta có lời phải nói với ngươi..."

Chọn một thời cơ không thích hợp nhất đối với cả hai người để thổ lộ tấm lòng, bản thân y khổ sở mắc kẹt ở chỗ này, đổi lấy một Nguỵ Vô Tiện mơ hồ bối rối, nhưng Lam Vong Cơ lại cảm thấy không thể để đêm nay trôi qua như vậy được.

Lúc trước giữa bọn hắn không phải chưa từng có những lần tình sự bão táp, thần trí mê muội, nói đúng hơn là lần nào hành sự cũng đều như thế, làm như mọi tình ý chỉ ở trong những tia lửa du͙© vọиɠ sôi sục này, rung động như sói như hổ, va đập của thân thể trẻ tuổi, lặp đi lặp lại, tựa như đây là tất cả của cuộc sống vợ chồng, chiếm cứ toàn bộ thân xác và tinh thần của hai người, nhưng, nếu như vậy đã đủ, thì tại sao Nguỵ Anh lại hiểu lầm và trốn tránh y lần nữa?

Cuộc tiến công mãnh liệt dừng đột ngột, Nguỵ Vô Tiện được nâng lên thật nhẹ nhàng, ôm vào trong l*иg ngực khe khẽ phập phồng, những giọt nước rơi tỏng tỏng từ trên người hắn, dòng suối nước lạnh lại hoá thành một vùng yên tĩnh. Lát sau, hắn được đặt nằm nhẹ nhàng lên bãi cỏ được trải áo khoác trắng lúc nãy.

Tâm trí của Nguỵ Vô Tiện dần dần thanh tỉnh, hắn nghi hoặc chớp chớp mắt, hơi thở cực kỳ mềm nhẹ rơi xuống bên tai, Lam Vong Cơ ngậm vành tai hắn, hôn một đường từ bên tai đi xuống.

"Lam Trạm...?"

Đôi mắt nhạt màu từ dưới ngước nhìn lên, ánh mắt hơi dừng lại trong mắt hắn, giống như được gió đêm mang tới sự dịu dàng vụn vỡ.

"Nguỵ Anh, ta thích ngươi...."

Rơi xuống cùng với câu từ ngắn gọn, là những nụ hôn mềm nhẹ và nóng rực.

"Yêu ngươi..."

Trịnh trọng nhưng thâm trầm đối diện với ánh mắt hắn, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống.

"Tâm duyệt ngươi..."

Dừng ở trên l*иg ngực hơi phập phồng của hắn, nơi bụng nhỏ.

"Muốn ngươi..."

Trong lòng bàn tay mềm mại...

Hai mắt Nguỵ Vô Tiện dần dần mở to ra.

Mỗi một động tác vô cùng trịnh trọng của Lam Vong Cơ rơi vào trong mắt hắn, lên người hắn, trái tim hắn liền bị gõ mạnh một cái.

"Đều không phải là mệnh lệnh của trưởng bối, cũng không phải lời người mai mối, không phải cái gọi là mệnh định gì đó, càng không phải xuất phát từ thân phận phu thê... Tất cả mọi việc ta làm, đều chỉ vì, ta thích ngươi...."

Từng câu từng chữ gõ vào trái tim, xua tan chút nghi ngờ còn quẩn quanh trong lòng hắn.

Ánh mắt Lam Vong Cơ lập loè, hơi thở dốc, làm như có chút không quen với những lời thổ lộ trần trụi này, khoé mắt hiện lên một tia bất an, chờ đợi trong ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện.

"Nguỵ Anh, ta...."

Một giây sau đó, Nguỵ Vô Tiện nhào vào ngực y, ôm chặt lấy y, "Lam Trạm! Ta, ta cũng thích ngươi, yêu ngươi, tâm duyệt ngươi, muốn ngươi! Ngày ngày đêm đêm, đều muốn!"

Lúc Nguỵ Vô Tiện nhào lên, chỗ kết hợp của hai người vẫn nối liền chặt chẽ, tình ý nồng đậm ảnh hưởng, tràng đạo bất giác xoắn chặt một trận, Lam Vong Cơ rên lên một tiếng, nghe những lời nồng nhiệt bên tai y, tình triều sóng cuộn biển gầm, sức kềm chế gần như không trụ nổi.

Nguỵ Vô Tiện phát hiện y chợt hô hấp tăng nhanh, trái tim đập mạnh dữ dội trong l*иg ngực, ngầm hiểu, ngước mắt hơi mỉm cười với Lam Vong Cơ, đầu ngón tay cào cào hầu kết ở cổ y, eo bụng quen thuộc bắt đầu vặn vẹo.

Liều mình làm việc nghĩa, mà muốn thừa nhận sự va đập trong sự đan xen của đau đớn và tình yêu.

Lam Vong Cơ hung hăng cắn răng một cái, bóp chặt vòng eo phong tình mê hoặc của Nguỵ Vô Tiện, đẩy hắn ngã trên mặt cỏ, túm lấy hai cánh tay nghịch phá không an phận, đè lêи đỉиɦ đầu, giữ chặt.

"Lam Trạm...?"

Lam Vong Cơ thật cẩn thận cưỡi trên người hắn, hai tay chống xuống đất ở hai bên đầu hắn, ánh mắt và thân thể chậm rãi cùng áp sát xuống Nguỵ Vô Tiện, giữa trán đều là lớp mồ hôi mỏng nhẫn nhịn, mang theo sự mềm nhẹ vô cùng cẩn thận, thong thả bắt đầu di chuyển bên trong hắn.

".... Còn đau không?"

Nguỵ Vô Tiện biết y hỏi vết thương hồi nãy, cũng đang hỏi mọi vết thương trước đây, hắn nhìn kỹ y một cái, lắc lắc đầu.

Thắt lưng đẩy Nguỵ Vô Tiện khẽ lắc lư, Nguỵ Vô Tiện theo sự đẩy đưa của y, rên lên nhẹ nhàng, kɧoáı ©ảʍ nhỏ vụn tựa như gió nhẹ mưa phùn, lại như bọt sóng vô cùng mềm nhẹ, kéo dài vô tận ôm ấp, vỗ về hắn, hắn thoải mái híp mắt. Lát sau, từ từ mở ra, mọi sự dư thừa của thể xác và tinh thần đều dồn hết vào đôi mắt màu lưu ly sâu thẳm ở phía trên, lúc chìm lúc nổi, trầm luân trong đó.

Khác với tất cả những lần trước đó của bọn hắn, Lam Vong Cơ chậm chạp nghiền mài ra vào bên trong hắn, làm như muốn miêu tả mỗi một thớ thịt nếp gấp non mịn, ánh mắt dừng ở đôi mắt đen láy như sao trời của hắn, dừng lại ở khoé mắt đuôi mày nhẹ nhàng đè xuống rồi lại hơi cong lên của hắn, càng muốn miêu tả mỗi một lần động tình của hai người, không chỉ dùng thân thể, mà càng là dùng ánh mắt triền miên với hắn, phảng phất mỗi động tác, đều đang truyền đạt một phần tâm ý vô cùng trịnh trọng, một phần tâm ý chưa bao giờ được biểu đạt một cách nghiêm túc.

Những khoảnh khắc cọ quẹt đến chỗ trọng yếu, hai người đều động tình có chút khó kềm chế, Lam Vong Cơ hít vào thở ra run rẩy hỗn loạn, gân xanh trên trán nảy lên, y nhắm mắt thở ra, áp trán với Nguỵ Vô Tiện, đè nén cơn du͙© vọиɠ bộc phát.

Nguỵ Vô Tiện nhìn mà đau lòng, cong khoé miệng hôn y, Lam Vong Cơ hiểu ý của hắn, chỉ lắc lắc đầu, cắn răng nhịn một hồi, cúi người hôn lên hầu kết của Nguỵ Vô Tiện.

Sau khi hai người phóng thích, lại ở trên thảm cỏ ôm nhau một lát.

Cho đến khi nhiệt độ nhịp thở bình ổn, mặc quần áo vào, nhân mô cẩu dạng (kiểu bên ngoài nhìn đứng đắn nhưng bên trong làm việc xấu) mà quay trở về.

Lúc đi ngang qua hai thiếu niên canh giữ suối, các thiếu niên đều hoảng loạn một trận, vẻ mặt khó mà mô tả, vội vàng cung cung kinh kính hành lễ, sắc mặt lại đỏ như quả táo chín, ước gì che mặt bỏ chạy, như thể người làm sai là bọn chúng, phạm vào lỗi phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe. Dáng vẻ uỷ khuất tội nghiệp đó làm cho Nguỵ Vô Tiện đau lòng một trận, dừng chân lại, hắng hắng giọng, đang chuẩn bị phát biểu vài câu kinh nghiệm với tư cách là người đã kết hôn, thì đã bị Lam Vong Cơ kéo đi rồi.

Nguỵ Vô Tiện hậm hực hất tay, "Lam Trạm ngươi kéo ta làm gì, hai đứa nhỏ này chuyện bé xé ra to, rõ ràng chưa hiểu việc đời, ta mở miệng chỉ dẫn cho bọn chúng, không chừng..."

Lam Vong Cơ hơi trầm ngâm, "Thật sự không phải muốn dạy hư bọn chúng?"

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Dù sao cái người ngoan ngoãn nhất thuần khiết nhất đã bị ta dạy hư rồi, cũng không thiếu mấy người này".

Lam Vong Cơ rũ mắt không nói.

Nguỵ Vô Tiện nhịn không được chọc ghẹo y, "Thế nào, lại thẹn thùng? Xem ra dạy còn chưa đủ nha".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Nếu đã dạy hư, sau này mỗi đêm cần phải chịu trách nhiệm".

Nguỵ Vô Tiện không cần nghĩ ngợi gật đầu: "Ừ ừ, đó là đương..."

"....."

".... Hả?"