Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?
Tô Ngộ Noãn tránh trong một góc nghĩ lại muốn lôi não mình ra xem thử, cô không thể đợi lâu hơn một chút hay sao?
Rầm!
Cửa bị mở toang ra, Trì Huyền ôm An Thanh Thanh đi vào, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, An Thanh Thanh lao thẳng tới thân hình cường tráng của hắn, bản thân quấn ở trên người hắn, Đôi môi đỏ hồng như quả anh đào không ngừng cám dỗ trong l*иg ngực hắn.
Trì Huyền híp mắt nhìn, đáy mắt không thấy bất cứ cảm xúc gì, bàn tay to trực tiếp xé rách chiếc váy ren mỏng như tờ giấy trên người An Thanh Thanh, linh hoạt cởi bỏ nút thắt ả ta, làn da tuyết trắng hiện ra trước mặt hắn, rồi sau đó bàn tay to trực tiếp phủ xuống, xoa nắn không một chút dịu dàng nào. Vòng một đáng tự hào của An Thanh Thanh dưới bàn tay to lớn của hắn cũng trở thành những hình dạng khác nhau.
“Ưm…” An Thanh Thanh rêи ɾỉ ra tiếng, vươn tay muốn cởi bỏ cúc áo sơ mi của Trì Huyền, lại bị tay hắn chế ngự, rồi sau đó gắt gao ấn ở trên sô pha, trực tiếp kéo dây lưng xuống, để lộ ra “em trai” của mình, không chút dịu dàng mà tiến thẳng trực tiếp vào trong người ả ta.
“A!!” An Thanh Thanh ngẩng đầu rêи ɾỉ một tiếng, cánh tay dài bám lấy vào người Trì Huyền, bắp đùi thon dài kẹp chặt vòng eo hắn, không ngừng co rút.
Tô Ngộ Noãn tránh ở bàn làm việc lúc này cảm thấy đầu sắp nổ tung đến nơi rồi, gắt gao cắn môi dưới, không biết nên làm như thế nào cho phải, bây giờ nếu mà đi ra ngoài không chừng sẽ bị chết rất khó coi, rốt cuộc phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây? Đang nghĩ đến xuất thần, một tiếng kêu thét khiến cô phục hồi lại tinh thần, thiếu chút nữa cô cũng kêu ra tiếng theo, còn may cô đã kịp thời bịt chặt miệng.
Cuối cùng đáy lòng không kìm nén được sự tò mò, Tô Ngộ Noãn hơi nghiêng người, xoay đầu nhìn về nơi âm thanh vừa phát ra.
Chỉ thấy, một người đàn ông mạnh mẽ bao phủ lấy cơ thể của người phụ nữ, bởi vì hắn vẫn mặc quần áo trên người nên tất cả đều không thể nhìn thấy, chỉ có thể thấy hắn đè lên người phụ nữ ra ra vào vào, bàn tay to xoa nắn bộ ngực tròn trịa, làn da tuyết trắng của cô gái kia bị xoa véo đến đỏ tím, cơ thể nhỏ bé bị đâm phập phồng lên xuống.
Tách, tách!
Đồ gì thế? Tô Ngộ Noãn nghe thấy âm thanh, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, vài giọt máu đỏ tươi xuất hiện trên sàn nhà.
Trời ạ! Cô thế mà lại chảy máu mũi! Còn muốn sống hay không! Tô Ngộ Noãn nhanh chóng duỗi tay lau đi vết máu, nhưng mũi vẫn còn chảy máu, chỉ có thể vươn tay một bên che lại mũi, một bên lau sàn nhà.
Vậy mà lại để cô nhìn thấy một cảnh kiều diễm mỹ vị như vậy, khó trách sẽ chảy máu mũi.
“Cút ra ngoài!”
Tô Ngộ Noãn đang lau máu mũi của mình đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lạnh lẽo, sợ tới mức thiếu chút nữa cô nhảy dựng lên đứng dậy, giây tiếp theo lại truyền tới giọng nói nũng nịu của người phụ nữ kia.
“Huyền thiếu, đừng đuổi em đi mà, để em ở bên cạnh anh một lát, mấy ngày qua anh đều không tới tìm em rồi.”
Hai tay Tô Ngộ Noãn xoa xoa lỗ mũi mình, xoay đầu đi. Cơ thể trần trụi của người phụ nữ từ sau vòng lấy người đàn ông, không ngừng cọ cọ hắn nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông lại không lưu tình chút nào đẩy ả ta ra, lạnh giọng nói: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Nghe xong, ả ta chỉ có thể mếu máo, cực kỳ không tình nguyện mặc chiếc váy ngắn mỏng như tờ giấy kia lên người, sau đó lưu luyến không rời nói: “Được rồi, em sẽ chờ anh tới tìm em, em đi trước đây.”
Nói xong, cô ta liền đi ra ngoài, kèm theo tiếng đóng cửa, Tô Ngộ Noãn sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Toang rồi toang rồi! Người phụ nữ kia đi rồi, văn phòng chỉ còn lại cô và hắn, nếu lát nữa bị hắn nhìn thấy thì sao đây? Sau đó, công việc hôm nay của cô chắc chắn sẽ xôi hỏng bỏng không, vất vả nguyên một buổi sáng, cũng sẽ tan thành bọt nước hết.
Bây giờ chỉ có thể kỳ vọng cầu xin trời cao hắn có chuyện đi ra ngoài, sau đó cô sẽ nhân cơ hội chuồn đi.
Nhưng, Tô Ngộ Noãn cô luôn luôn có tiếng là xui xẻo, trời cao sao lại có thể nghe thấy lời cầu xin của cô chứ, người đàn ông đứng im trong chốc lát, lại sửa soạn quần áo, rồi sau đó sải bước đôi chân dài đi về phía bàn làm việc!
Đùng đoàng! Tô Ngộ Noãn cảm thấy thế giới của mình muốn sụp đổ, gấp đến độ xoay quanh, làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây?
Trì Huyền vốn muốn gọi điện thoại bảo thư ký pha cho ly cà phê mang vào, khi đến gần bàn làm việc lại nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một cây lau nhà màu xanh lục, lông mày nhăn lại, nghi hoặc ai lại để cây lau nhà ở đây, khóe mắt lại liếc thấy góc áo màu xanh lục bên cạnh bàn làm việc.
Ngay lập tức, Trì Huyền nheo mắt lại, hắn duỗi tay ra kéo người đó ra ngoài với tốc độ như tia chớp.
“A!!” Tô Ngộ Noãn sa vào thế giới của mình cảm thấy điên cuồng sụp đổ, đột nhiên bị người ta dùng sức túm lấy, sợ tới mức thét chói tai liên tục, lại không quên cũi đầu xuống, nếu hắn không nhìn thấy mặt cô, sau đó cô tìm cơ hội nhanh chóng chạy trốn, chờ lúc hắn đi tra không chừng cũng không tra được gì, Trì thị to lớn như vậy cũng không phải có mỗi mình cô là lao công đúng chứ? Hahaha, Tô Ngộ Noãn bị ý tưởng đột nhiên nhảy ra này làm cho dương dương tự đắc.
Phụ nữ? Trì Huyền thu tay lại, nheo mắt nhìn người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh lục trước mặt, tóc mai xõa trên mặt, đầu rũ xuống, rõ ràng là công nhân của công ty, nhưng công nhân công ty sao lại xuất hiện ở chỗ này?
“Cô là ai?” Đôi môi mỏng hé mở, Trì Huyền lạnh giọng hỏi.
Nghe thấy, Tô Ngộ Noãn khụ khụ, sau đó giả bộ lời to tiếng lớn nói: “Tôi là lao công ở đây.”
“Lao công?” Trì Huyền khẽ nhếch khóe môi, cô ta tưởng hắn là tên ngốc sao? “Tôi muốn biết, tại sao lao công cô đây lại trốn ở dưới bàn làm việc của tôi?”
Tô Ngộ Noãn xấu hổ cười cười, sau đó tìm đại một cái lý do tự cho là đúng.
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc, tôi gõ cửa nửa ngày nhưng không thấy ai đáp lại, cho nên tôi tự mở cửa đi vào, chuẩn bị lau dọn xong liền rời đi, nhưng mà không ngờ…” Ách…Không nghĩ tới hắn lại mang theo một người phụ nữ tiến vào phòng, sau đó hai người trình diễn một màn xuân ướŧ áŧ, lúc ấy cô lại càng không dám chen ngang.
“Ồ? Nói như vậy, vừa rồi tất cả mọi chuyện, cô đều nhìn thấy?”
“Nhìn thấy!” Tô Ngộ Noãn gật đầu, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, liên tục lắc đầu: “Không không không, tôi không nhìn thấy, tôi chỉ nghe thấy mà thôi.”
“Hửm?” Trì Huyền nguy hiểm ghé sát vào cô, giọng điệu lạnh hơn.
Tô Ngộ Noãn sợ muốn chết, nói năng lộn xộn cả lên: “Chuyện đó, tôi biết phi lễ không được nhìn, tôi có thể chọn không xem hai người, nhưng hai người phát ra âm thanh thật sự quá lớn, tôi…”
“Cho nên cô đã nghe hết?”
“Vâng.” Tô Ngộ Noãn thất bại gật gật đầu.
“Rất tốt!”
Đợi một lúc lâu, đối phương thế mà không tức giận, mà lại nói “rất tốt”. Tô Ngộ Noãn có chút kinh ngạc, hắn đây là có ý gì vậy?
Còn đang nghi hoặc, hắn đột nhiên lại nói: “Cô bị đuổi việc, lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi.”
Nghe xong, Tô Ngộ Noãn khóc không ra nước mắt, cô biết kết quả sẽ như thế này mà huhu…Cô quả nhiên là quỷ xui xẻo, đi đến đâu cũng gặp xui xẻo ở đấy, công việc cũng không làm tốt, chuyện gì cũng đều làm hỏng.
Có điều, cô lúc này không thể nghĩ nhiều, biến mất thì biến mất thôi, cô còn sợ hắn truy cứu rồi tìm cô tính sổ mất.
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ Noãn vội vàng gật đầu, “Vâng, tôi lập tức biến mất ngay.” Nói xong, cầm lấy cây lau nhà chuẩn bị chạy ra bên ngoài, bước chân di chuyển nhanh chóng.
“Đứng lại!”
Bước chân Tô Ngộ Noãn phanh lại, giọng nói phía sau giống như đến từ Tu La địa ngục, khiến cô nổi hết da gà.
“Ha ha…Tổng giám đốc, ngài còn chuyện gì sao?”
Trì Huyền không nói, không gian trầm mặc khiến Tô Ngộ Noãn có cảm giác muốn nổ bùm một phát, sau một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông kia đang đi về phía cô.
Hắn định làm gì? Không phải tự nhiên thay đổi chủ ý, muốn tìm cô tính sổ đấy chứ?
Nghĩ đến đây, bàn chân Tô Ngộ Noãn lại sải bước, quản hắn nhiều như vậy làm gì, dù sao cô cũng đã bị đuổi việc, không có công việc này, hắn sẽ không còn là cấp trên của cô, cho nên cô cũng không cần phải nghe lời hắn.
“Đáng chết! Cô chạy cái gì! Đứng lại cho tôi!” Trì Huyền chỉ là mơ hồ cảm thấy bóng dáng nhỏ xinh này rất quen thuộc mà thôi, rồi lại nghĩ không ra là ai, liền đi tới nhìn xem cô là ai, ai biết cô vậy mà lại chạy, bàn chân sải bước, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú đuổi bắt vậy.
Quả thực làm hắn tức muốn hộc máu!
Hắn càng kêu, Tô Ngộ Noãn chạy trốn càng nhanh, mắt thấy sắp tới cửa rồi, khi cô vươn tay muốn vặn chốt cài cửa thì trên eo bỗng nhiên bị siết lại, ngay sau đó bản thân bị người ta kéo trở lại, va vào l*иg ngực xa lạ nhưng lại cảm giác quen thuộc.
“Cô gái đáng chết, cô chạy cái gì?”
Hơi thở mùi thuốc lá nhàn nhạt ập vào mặt, Tô Ngộ Noãn ngây ngốc, mùi thuốc lá? Cô biết một người đàn ông, chỉ có một người đã từng thân mật với cô, hơn nữa còn có mùi vị trên người này nữa.
Đó chính là người đàn ông hai ngày trước đã đoạt lấy đêm đầu tiên của cô!
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ Noãn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc Trì Huyền cũng nheo mắt lại nhìn chằm chằm cô.
“Là anh!”
“Là cô!”
Hai miệng lại đồng thanh, Tô Ngộ Noãn phản ứng lại trước, dùng sức đẩy hắn ra, một đôi mắt đẹp trừng hắn, người đàn ông này sao vừa thấy mặt thì lại động tay động chân với cô, chiếm tiện nghi của cô!
“Đừng chạm vào tôi!”
“A…Sao cô lại ở đây?” Người phụ nữ này luôn miệng nói không cần tiền của mình, một lần hai lần rời đi trước mặt hắn, chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn, nhưng vẫn xuất hiện ở trước mặt hắn như cũ: “Xem ra bản lĩnh của cô không tồi, vậy mà có thể trà trộn vào tập đoàn Trì thị làm lao công, còn cố ý trốn ở trong văn phòng của tôi.”
Nghe xong, Tô Ngộ Noãn bĩu môi, bâng quơ nói: “Nếu tôi biết tổng giám đốc chỗ này là anh, cho dù anh để tám chiếc kiệu khiêng tôi đi, tôi cũng sẽ không bước vào nơi này dù chỉ một bước, chậc chậc, không nghĩ tới, người nào đó sinh hoạt vậy mà lại phóng túng như thế, ở trong văn phòng cũng có thể cùng với phụ nữ làm loại chuyện đó!”
“Cô!”
“Tôi làm sao? Tôi nói gì sai sao? Tôi vừa được xem một buổi biểu diễn miễn phí đó nha, chà, anh nói xem, nếu anh mà đi đóng phim nóng, đoán chừng đạo diễn sẽ hết lời khen ngợi anh cho mà xem.”
Dứt lời, Trì Huyền nguy hiểm nheo mắt lại, “Cô gái đáng chết này, cô có biết cô đang nói gì không hả?”
“Biết, hơn nữa rất tỉnh táo, người ta đi đóng phim nóng yêu cầu chính là ngựa giống giống như anh vậy, tốt quá, tổng giám đốc ngựa giống, tôi đã bị anh đuổi việc, cho nên bây giờ tôi đã không phải công nhân ở đây, tôi không tiếp anh nữa, tạm biệt!”
Nói xong, Tô Ngộ Noãn xoay người liền đi ra ngoài.
Bàn tay to lớn của Trì Huyền kéo cô lại vào lòng, thân hình cao lớn bao quanh vây cô lại, bàn tay to nắm lấy vòng eo thon của cô, toàn hộ hơi thở ấm áp phả xuống gương mặt trắng nõn của cô.