Ngay khi Dư Hàn muốn hỏi Thịnh Cẩm tại sao cô ấy không sử dụng điện thoại của Thịnh An Tâm , Thịnh Cẩm đã giật điện thoại của Dư Hàn , sau đó xóa tin nhắn SMS trừ tiền của thẻ tín dụng của Dư Hàn càng nhanh càng tốt.
Xóa xong, Thịnh Cẩm trả điện thoại cho Dư Hàn , Dư Hàn có chút kỳ quái:
-"Tiểu Câm không phải nói muốn gọi điện sao? Tại sao không gọi?"
-"Bởi vì em nhìn đồng hồ , phát hiện đã gần bảy giờ. Dư Hàn ca ca không phải muốn cùng các bác sĩ trong khoa của anh mở tiệc sao? Ngươi nhanh lên kẻo muộn, ta có thể nhờ điện thoại di động của An Tâm để thực hiện cuộc gọi."
Dư Hàn chào hỏi, nhận lấy thẻ tín dụng do người hướng dẫn mua sắm đưa cho, nói với Thịnh Cẩm :
-"Tiểu Cẩm, khi nào xong việc anh sẽ gọi cho em."
"Được."
Thịnh Cẩm mỉm cười nhìn Dư Hàn rời đi, khi Dư Hàn rời đi, nụ cười trên mặt Thịnh Cẩm lập tức biến mất, cô đưa chiếc vòng cổ và hoa tai Cẩm cương cho Thịnh An Tâm :
-"An Tâm, em giúp chị bán chiếc vòng cổ và hoa tai Cẩm cương này để lấy tiền quyên góp cho cô nhi viện. Đồ Dư Hàn đưa cho tôi, tôi sẽ không đeo, dù sao tôi cũng thấy ghê tởm."
Thịnh An Tâm cười gật đầu:
"Được."
Thấy Dư Hàn rời đi, Thịnh Cẩm đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói với Thịnh An Tâm:
"An Tâm, ngươi đi về trước đi, tỷ tỷ đột nhiên nhớ tới còn có một việc muốn làm."
Thịnh An tò mò hỏi:
-"Làm sao vậy?Làm xấu mặt Dư Hàn đương nhiên là chuyện tốt."
Nói xong những lời này, Thịnh Cẩm rời khỏi Thịnh An Tâm, cô đuổi Dư Hàn ra khỏi cửa hàng trang sức, Thịnh An Tâm phát hiện ra đã một tuần không gặp chị gái, chị gái cô đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng cô ấy thích chị gái hiện tại của mình rất nhiều, cô ấy rất ngầu.
...
Thịnh Cẩm đi theo Dư Hàn đến tận Charm Bar, sau khi Dư Hàn bước vào trong hộp đêm, Thịnh Cẩm đợi một lúc mới bước vào, những người trong hộp đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Thịnh Cẩm .
Dư Hàn kinh ngạc nói:
"Tiểu Cẩm, sao ngươi lại tới đây?"
"Tới hỗ trợ Dư Hàn ca ca."
Thịnh Cẩm thần sắc đoan chính, cô đi tới ngồi bên cạnh Dư Hàn , Dư Hàn nghe Thịnh Cẩm nói vậy liền sửng sốt:
-“Tiểu Cẩm, em tới dự tiệc, em tới ủng hộ anh là có ý gì?”
-"Anh Dư Hàn , anh quên mất trước đó anh đã nói gì với em rồi sao? Anh nói anh ghét tham gia tiệc tùng ở khoa anh, bởi vì mọi người trong khoa anh đều là một lũ nịnh bợ.
Mỗi người đều là bác sĩ trong bệnh viện mà họ vào nhờ có quan hệ, y thuật của người nào kém hơn anh cũng không sao, họ cũng dựa vào gia cảnh mà coi thường anh, coi thường mẹ bạn là bảo mẫu, gọi điện cho anh. Nói anh là một người đàn ông ẻo lả.
Mặc dù đây là sự thật, nhưng anh Dư Hàn là con trai của bảo mẫu của nhà tôi, vì vậy nếu ai dám khinh thường anh, tôi sẽ cho họ biết tay. "
Ngay khi Thịnh Cẩm nói điều này, Dư Hàn và trên mặt các bác sĩ trong khoa của anh ta đều đen xì lại.
Sắc mặt của các bác sĩ trong khoa là vì những gì Dư Hàn đã nói với Thịnh Cẩm, họ coi thường anh ta và coi thường anh ta từ khi nào?
Làm thế nào mà họ có thể dựa vào gia cảnh của họ để vào bệnh viện làm bác sĩ? Họ rõ ràng đã tự nộp đơn xin việc.
Dư Hàn đang nói về điều vớ vẩn gì vậy?
Về phần sắc mặt của Dư Hàn là do anh ta kể chuyện mình là con trai của bảo mẫu.