Cố Tích Cửu cúi đầu sắp xếp lại ngôn ngữ: "Có một số chi tiết Tích Cửu nghĩ mãi không ra. Thứ nhất, nghe những gì các học sinh Lưu Vân Ban nói khi bị đại ngao mê hoặc, vị tư đạo sư này thích quấy rối học sinh, có chút biếи ŧɦái. Mặc dù công phu Hồ Thanh Thanh rất cao, nhưng dung mạo...... thật sự bình thường. Với khẩu vị khá cao của tư đạo sư, sao nàng ấy có thể quyến rũ ông ta? Trừ phi tư đạo sư này đặc biệt...... Thứ hai, Hồ Thanh Thanh thật sự đã phạm một vài điều với ta, trong lòng khẳng định rất muốn đuổi ta đi. Nhưng với tính tình kiêu ngạo của nàng ta, có lẽ không đến mức dùng cách bán thân để đạt mục đích nhỏ như vậy, đúng không? Đương nhiên, Tích Cửu không quen Hồ Thanh Thanh, không biết ngày thường phẩm hạnh nàng ấy thế nào, vì thế vấn đề này tạm thời gác lại......"
Năng lực tư duy logic của tiểu nha đầu này rất tuyệt vời!
Thánh tôn dứt khoát ngồi ở trên một khối đá xanh, lắng nghe nàng nói tiếp.
"Thứ ba, tư đạo sư đang nói một câu 'ngươi đến rồi......' sau đó đột nhiên tự cháy, từ 'ngươi' này có lẽ là người ông ta tin tưởng nhất. Vậy từ 'ngươi' là ý nói tới người nào? Có liên quan tới vụ án này hay không? Đương nhiên, người ông ta tin tưởng chưa chắc là hung thủ phía sau màn, nhưng vừa đúng lúc ông ta đang nói một câu này thì tự cháy, chẳng lẽ là ngẫu nhiên? Hay trên người ông ta lúc ấy bị người gieo cổ thuật hoặc chú thuật quỷ dị nào đó? Một khi nói ra tin tức đối phương sẽ khiến ông ta trực tiếp tẩu hỏa nhập ma? Tích Cửu...... Tích Cửu nghe nói có một loại cổ trùng, có thể có công năng này. Loại cổ trùng này được gieo ở trong trái tim người, có thể nghe lén tất cả động tĩnh của ký chủ, dùng nó để đạt mục đích khống chế ký chủ. Một khi ký chủ đề cập tới bất kỳ điều gì về người hạ cổ, ký chủ này sẽ chết, thậm chí còn hồn phi phách tán...... Tư đạo sư tự cháy, còn bốc cháy nhanh như vậy, cho dù trong thân thể ông ta bị trúng loại cổ trùng này, nó sớm đã biến mất theo huyết nhục của ông ta, không thể kiểm chứng......"
"Ngươi hiểu biết rất nhiều." Ánh mắt Thánh tôn trầm tĩnh, mơ hồ có chút trêu chọc: "Bản tôn sớm đã nghe nói ngươi biết rất nhiều tri thức hiếm lạ cổ quái, lúc ấy khi Tuyên Đế hỏi ngươi, ngươi nói đó là thiên bẩm...... Ồ, sự thật chứng minh đó không phải là thiên bẩm, mà bản tôn cũng chưa bao giờ dạy ngươi những thứ đó, vậy những tri thức đó rốt cuộc từ đâu mà tới?"
Cố Tích Cửu: "......" Xem ra chuyện của nàng thánh tôn đều biết hết!
Vậy nàng nên nói thật hay không? Nói rằng mình là mượn xác hoàn hồn? Nếu vậy hắn có thể sẽ nhốt nàng tròng l*иg heo hay không?
Nhưng nếu như nàng nói dối? Trong lúc nhất thời nàng thật sự không nghĩ ra được từ hoàn hảo nào để nói.
Nàng nghẹn ngào, không nói chuyện.
Thánh tôn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hơi tái nhợt: "Chuyện ngươi mượn xác hoàn hồn không cần phải nói, bản tôn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được."
Cố Tích Cửu trợn to mắt, hắn đã nhìn ra được nàng mượn xác hoàn hồn?! Vậy nàng còn rối rắm con khỉ gì nữa!
Đây là bí mật lớn nhất mà nàng không dám nói với ai, hiện tại nếu hắn đã biết, hơn nữa không phải vì thế mà muốn gϊếŧ nàng, vậy nàng sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Vì thế nàng lập tức ăn ngay nói thật, đơn giản nói về lai lịch của mình một chút.
Đương nhiên, nàng không nói về ân oán giữa nàng và Long Tích, cũng không nói chuyện mình đã từng là người nhân bản, chỉ nói mình đã từng là sát thủ, bởi vì một lần làm nhiệm vụ thất bại nên tử vong xuyên qua trên người Cố Tích Cửu hiện tại......
Nàng vốn không muốn nhiều lời, vì thế nói rất đơn giản, nhưng thánh tôn hiển nhiên không dễ bị lừa, hắn thong thả ung dung hỏi nàng vài câu, đều hỏi về những chỗ mấu chốt nhất, khiến nàng không thể lảng tránh.
Ví dụ như nhiệm vụ gì mà với khả năng của nàng cũng sẽ thất bại?