Phát hiện ra Cố Tích Cửu đã tỉnh lại, con ngao lớn vội vàng mở miệng: "Chủ nhân, đã xong chưa? Ta đã no căng muốn chết, ăn không vào được nữa ——"
Trên trán Cố Tích Cửu nổi lên gân xanh, thân hình Tư Thẩm chợt lóe, vùng thoát khỏi mấy con hung thú đuổi theo không bỏ, nhảy vào trong trận: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh."
Mấy con hung thú bị mất mục tiêu, chúng lại không quen biết trận pháp, tất nhiên bắt đầu đấu đá lung tung bên trong trận pháp. Kết quả cũng giống như con báo, bị cuồng phong cuốn ra khỏi trận, chạy thẳng biến mất.
Cố Tích Cửu nhìn nhìn con ngao lớn mở to lớp vỏ không khép lại được, lại nhìn nhìn Tư Thẩm: "Tư Thẩm công tử, không phải người nên giải thích một chút?"
Tư Thẩm nhướng mày: "Giải thích cái gì?"
"Những con hung thú đó rõ ràng không xông vào trận, vì sao ngươi muốn dẫn chúng tới chỗ cửa trận?" Nếu như không có con ngao lớn chắn ở lối vào, trận này sớm đã bị hung thú công phá!
"Tiểu sủng vật mới của ngươi đói bụng, ta cho nó ăn một chút." Tư Thẩm thong thả ung dung trả lời.
Con ngao: "......" Oan uổng nó quá!
Nó chẳng qua trong lúc tán gẫu với Tư Thẩm, vô ý nói một câu, nó cảm thấy nhàm chán đến nỗi đói cả bụng, kết quả Tư Thẩm liền an bài nó ở chỗ cửa trận, sau đó đi ra ngoài đưa tới một đống hung thú để nó ăn......
Con ngao cố gắng di chuyển tới trước mặt Cố Tích Cửu: "Chủ nhân, ta muốn tiêu hóa một chút rồi đi tiếp."
Cố Tích Cửu lại nổi gân xanh trên trán.
"Bang! Bang! Bang!" Có âm thanh lạ truyền tới từ bên kia kết giới, Cố Tích Cửu quay đầu nhìn qua, trong lòng nhảy dựng!
Bên kia kết giới có bốn năm con hung thú màu cam màu đỏ đang ác chiến với nhau......
Phù thiên dực vừa rồi đã bị xé thành từng mảnh, hiện tại xưng bá bên trong chính là một con quái vật đầu hổ thân trâu. Nó đánh bại đàn thú, một vết cào của nó có thể xé rách một miếng thịt của đối thủ......
Mưa máu đang bay tán loạn, khiến người xem hãi hùng khϊếp vía.
Toàn thân quái vật đầu hổ thân trâu có màu đỏ tươi, đỏ hơn cả máu tươi xung quanh.
Đây có phải là hung thú của đỉnh thứ 7 hay không?!
"Chẳng phải hung thú trên mỗi một ngọn núi đều có địa bàn của mình hay sao? Vì sao hung thú của đỉnh thứ 7 lại chạy đến đỉnh thứ 6?"
Cố Tích Cửu có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi thành tiếng, Tư Thẩm thật ra không gì không biết: "Hung thú trên đỉnh thứ 6 và đỉnh thứ 7 giống nhau, không hề phân biệt rõ ràng. Tuy nhiên, ngoại trừ đỉnh thứ 8."
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Như vậy chẳng phải rất có hại cho hung thú trên đỉnh thứ 6 hay sao?"
Tư Thẩm đưa cho nàng một trái cây để nàng gặm, nhân tiện giải thích nghi ngờ của nàng: "Hung thú hai màu đỏ cam đều có lực lượng gần như ngang nhau, hung thú màu cam cũng có thể xé nát hung thú màu đỏ......"
Thì ra là thế!
"Vậy trên đỉnh thứ 8 có loại hung thú gì? Chúng bị cô lập và giam cầm ở đỉnh thứ 8? Linh lực từ bảy đỉnh khác đều tụ tập tới đỉnh thứ 8. Linh thú trên đỉnh thứ 8 có lẽ đã tu luyện rất nghịch thiên, đúng không?"
Tư Thẩm mỉm cười nhìn nàng: "Sao ngươi biết linh lực của những đỉnh núi khác đều tụ tập tới đỉnh thứ 8?"
Cố Tích Cửu hơi giật mình trong lòng, biết mình đã lỡ miệng, cũng may có thể cứu vãn: "Rất đơn giản, từ trên không trung ta từng quan sát nơi này. Vị trí tám đỉnh của rừng rậm hắc ám được bày ra rất giống như trận pháp thu thập linh khí về hướng trung tâm. Nếu ta không nhầm, linh lực của bảy đỉnh đều tập trung về đỉnh thứ 8......"
Tư Thẩm đặt bàn tay ở trên vai Cố Tích Cửu và nhấn xuống một cái, cười khúc khích nói: "A Sanh, không ngờ ngươi cũng nghiên cứu trận pháp." Hắn lại đánh giá Cố Tích Cửu một chút: "Thật sự không thể tin được, một tiểu cô nương như ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy."
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi nhìn qua cũng không lớn, chỉ lớn hơn ta vài ba tuổi. Ngươi cũng hiểu biết khá nhiều, khiến ta rất bất ngờ." Thiếu niên này hiểu biết rất nhiều, thậm chí có thể biết nhiều hơn cả Thương Khung Ngọc!
Khiến Cố Tích Cửu bắt đầu nghi ngờ thân phận của hắn ——
~~~Hết chương 430~~~