"Cứu mạng... Không cần mà..." Quan Dụ giơ tay che mắt, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, đôi mắt khóc đến đỏ bừng thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, nhưng người đàn ông trên người vẫn thờ ơ, đôi mắt đỏ thẫm của hắn, đã hoàn toàn sa vào tìиɧ ɖu͙©, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của chàng trai, không ngừng dùng sức chống và va chạm, làm sao dáng người gầy yếu của Quan Dụ chịu được, hai chân bị làm đến run rẩy, huyệt non nớt bị đâm đến đỏ tươi, nước chảy từ miệng huyệt xuống, mỗi một lần dươиɠ ѵậŧ đều đâm toàn bộ vào, miệng huyệt bị làm đến vang dội bành bạch.
"Vợ thật dâʍ đãиɠ, thật biết hút!" Hứa Như Quân hoàn toàn mê say, thân thể này quá mê người, chỗ nào cũng đều ngọt ngào như vậy, hương thơm trên người vợ càng làm càng thơm nồng đậm hơn, khiến hắn mê mẩn đến choáng váng.
Đến cuối cùng Quan Dụ đã không thể phát ra tiếng, anh bị hắn làm gần như ngất xỉu, lưỡi lè ra, má ửng đỏ, miệng huyệt sưng đỏ, còn chảy ra dịch trắng. Anh đã bị làm sảng.
Hứa Như Quân biết vợ là lần đầu tiên, làm ba lần liền dừng lại, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, ôm vợ vừa mυ'ŧ liếʍ ngực, rồi lại đi gặm cái miệng nhỏ nhắn của vợ, vợ đã không còn ý thức, chỉ khi động tác mυ'ŧ nãi của hắn mạnh hơn mới có chút phản ứng.
Sau đó, Hứa Như Quân không thể chịu đựng được việc vợ không ở bên cạnh mình, hắn đưa Quan Dụ đến một hòn đảo riêng của mình ở hơn một tháng, mỗi ngày hầu hạ vợ ăn mặc, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho vợ. Quan Dụ bị giam lỏng ở đây, cơ sở vật chất ở hòn đảo này rất tốt, có người đến quét dọn sửa chữa theo định kỳ, còn phần lớn thời gian chỉ có hai người Hứa Như Quân và Quan Dụ. Hứa Như Quân không cho Quan Dụ mặc qυầи ɭóŧ, chỉ cho phép anh mặc một chiếc quần ngủ màu trắng, để thuận tiện cho hắn làʍ t̠ìиɦ bất cứ lúc nào.
Quan Dụ ở đây kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cả ngày bị người đàn ông ôm vào trong ngực, người đàn ông rất thích thú, một ngày làm anh rất nhiều lần. Vết cắn trên người anh không biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Quan Dụ phát hiện ra vì làʍ t̠ìиɦ cường độ cao, anh không thể kiểm soát phản ứng của cơ thể mình nữa. Người đàn ông vừa chạm vào anh, anh đã chảy nước, vừa cắm vào đã tiết ra, cả ngày không có khí lực, thường bị làm sảng đến ý thức mơ hồ. Đôi khi người đàn ông sẽ giúp anh rửa sạch rồi nhét nó trở lại vào cơ thể của anh mới ngủ, làm cho anh thường không ngủ ngon.
Quan Dụ ý thức được như vậy không ổn, khi người đàn ông lại sờ lên eo anh một lần nữa liền khóc lóc ôm cổ người đàn ông: "Đừng làm vậy nữa mà, em mất tích một tháng, ba mẹ em sẽ rất lo lắng cho em, anh đưa em về được không?"
Hứa Như Quân nhìn chàng trai đáng thương trước mặt, đôi mắt tròn xoe đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, thoạt nhìn là đã bị ức hϊếp rất dữ.
Hứa Như Quân cũng biết mình quá đáng, đưa người đến đây làm gần một tháng, còn không cho anh gặp ai, cũng không cho anh gọi một cuộc điện thoại nào.
Quan Dụ thấy người đàn ông không nói lời nào, trông mong mà đến gần hôn lên mặt hắn, anh không giỏi làm nũng, lúc này lại không thể không mềm mỏng lấy lòng Hứa Như Quân.
Hứa Như Quân bị nụ hôn khôn khéo của anh làm trái tim nóng lên, nâng đầu người nọ hôn lên, không bao lâu sau đã tách chân Quan Dụ ra, dùng sức đẩy vào. Quan Dụ kinh hô một tiếng, sau khi phản ứng lại lập tức quấn chân quanh eo Hứa Như Quân, ưỡn thắt lưng phối hợp với động tác của người đàn ông.
Hứa Như Quân ôm eo anh vừa làm vừa hôn.
Quan Dụ ngoan vô cùng, người đàn ông bảo làm gì thì làm, nằm sấp trên giường nghe lời dùng mông nhỏ kẹp dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.
Sao Hứa Như Quân chịu được loại quyến rũ này, động tác càng thêm kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ đâm vào ruột đỏ dâʍ đãиɠ, lần lượt đâm đến điểm nhạy cảm của chàng trai.
"Được không? Chồng ơi, được không?" Quan Dụ bị làm đến nói không nên lời, vẫn yếu ớt cầu xin Hứa Như Quân. Hứa Như Quân lại làm mấy trăm cái, cuối cùng dùng sức đâm vào chỗ sâu rồi dừng lại một chút, bắn ra ở trong thân thể của chàng trai. Quan Dụ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đầu lưỡi nhỏ bé thè ra, ôm chặt Hứa Như Quân.