Chương 182
Ôn Tình Tuyết nở một nụ cười đầy ma quái, khẽ ghé sát bên tai Lương Tiểu Ý, nhếch môi nói: “À! Trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị lắm, chị có muốn nghe không? Hahaha, chị à, dù sao thì ngày xưa chị cũng bị người khác hãʍ Ꮒϊếp rồi. Chị Lương à, tôi sợ rằng chị đã quên mất đi “dư vị ngọt ngào” năm nào. Chỉ bằng hãy để người em gái này giúp chị nhớ lại một chút nha”
Nói xong, Ôn Tình Tuyết vẫy tay gọi người tài xế đến.
Lương Tiểu Ý cảm giác như một tiếng súng nổ vang trong đầu.
Nhìn thẳng vào gương mặt thuần khiết mà ác độc kia, cô ngay lập tức nhận ra ý đồ của Ôn Tình Tuyết.
“Cô định làm gì!” Gương mặt cô trở nên trắng bệch.
“Ôn Tình Tuyết, cô dám!” Lương Tiểu Ý bình tĩnh trở lại, nhanh chóng tìm cách thoát để thoát khỏi nơi rừng rú này.
Trước khi lên xe, cô nghĩ Ôn Tình Tuyết chỉ là lại tùy hứng, độc mồm độc miệng như trước mà thôi, nhưng Lương Tiểu Ý không thể ngờ rằng cô bé năm nào cô đã từng yêu thương, quý mến nay đã trở thành một người phụ nữ rắn độc, tàn ác đến vậy.
Chuyện này không thể gọi là tùy hứng được nữa rồi?
Người lái xe cũng vô cùng bất ngờ nhìn Ôn Tình Tuyết với vẻ mặt do dự. Chuyện này là phạm pháp. Nhưng nếu như không làm theo, ông có thể bị đuổi ra khỏi nhà họ Ôn. Phải làm sao bây giờ?
Lương Tiểu Ý nhìn ra được sự bối rối trong đôi mắt ấy, đôi mắt sáng lên, cô găng thuyết phục người t: ‘Chú, chú không thể nghe lời cô ta. Đằng sau cô ta còn có Ôn gia, còn chú thì sao? Nếu như chú thực sự làm theo những gì mà cô ta nói, tôi chắc chắn sẽ gọi cảnh sát. Chắc hẳn chú cũng đã có vợ, có con rồi đúng không? Chẳng lẽ chú muốn sau này, con chú mỗi khi đi học sẽ bị các bạn cười chế nhạo là “con của một kẻ hϊếp da^ʍ” hay sao?”
Ôn Tình Tuyết nhíu mày, gương mặt trở nên hung dữ: “Im đi! Câm mồm lại cho tôi! Đồ bẩn thỉu, tôi xem chị ng lưỡi sắc nhọn được đến bao giờ!”
Nói xong, Ôn Tình Tuyết giơ nắm đấm về phía Lương Tiểu Ý. Cô nhanh chóng nghiêng đầu, né khỏi cú đấm đó. Tuy nhiên, do phản xạ không kịp nên một bên má vẫn bị dính đòn của Ôn Tình Tuyết. Vết thương đó mau chóng trở nên xưng tấy.
Ôn Tình Tuyết như đã hóa điên! Trong đầu cô ta bây giờ đang tràn ngập lòng hận thù cùng với sự ghen tuông mù quáng! Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi Ôn Tình Noãn. Nhưng tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa! Ngay khi cô chuẩn bị trở thành Tô phu nhân thì người phụ nữ rắn độc này lại đến phá đám.
Ôn Tình Tuyết quay đầu lại, hướng mắt về phía người tài xế đe dọa: “Còn không mau nhanh lên! Không phải là ông muốn làm điều đó hay sao! Ông yên tâm, con tiện nhân này không dám gọi điện báo cảnh sát đâu! Cái loại phụ nữ bị hϊếp da^ʍ như chị ta, còn có mặt mũi mà dám lên đồn công an hay sao?”
Lời nói ấy lại khiến cho người lái xe càng thêm phần lưỡng lự. Cuối cùng, người lái xe cắn răng, tiến về phía Lương Tiểu Ý.
Ôn Tình Tuyết tàn nhẫn nhìn xuống Lương Tiểu Ý đang bị ép dưới thân cô với ánh mắt không thể ngoan độc hơn.
Ôn Tình Tuyết rời ánh mắt về phía người tài xế, trong đầu nảy ra một suy nghĩa, để ngăn người phụ nữ khốn kiếp này lại giở trò khiến cho gã tài xế dao động, Ôn Tình Tuyết bất ngờ đưa tay ra, dứt khoát giật phăng quần áo trên người Lương Tiểu Ý: “Đồ phụ nữ lăng loàn bẩn thỉu! Dám quyến rũ anh Mặc của tôi … Aaaaaa?
*Trong nháy mắt, cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho Ôn Tình Tuyết phải sững sờ, không nhịn được hít một hơi lạnh?
“Chị, tại sao chị có thể…” Ôn Tình Tuyết không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình. Đôi mắt dán chặt vào những vết sẹo xấu xí trước ngực Lương Tiểu Ý trong sự kinh ngạc.
Dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu thì Lương Tiểu Ý cũng không thể chịu đựng được chuyện này! Cô điên cuồng đẩy Ôn Tình Tuyết ra, ôm chặt lấy cơ thể mình: “Ah! Đừng xem! Cô cút đi”
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không dám đối diện với những vết sẹo đó. Cô có thể mặc bộ váy cưới hở ngực trước mặt mọi người khi chụp ảnh cưới, nhưng tất cả mọi người ở đó đều là những người bạn tốt.
Nhưng trước ánh mắt dò xét, tràn đầy hận ý của Ôn Tình Tuyết, đặc biệt là ánh mắt ngày càng khinh miệt của cô ta khiến cho Lương Tiểu Ý không thể nào chịu đựng nổi.