Chương 169
Lương Tiểu Ý kích động đến nỗi không thể đè nén lại niềm vui trong lòng, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi, tôi, tôi… chưa bao giờ nghĩ mình có thể trở nên xinh đẹp như thế này. Đây chắc có lẽ là ngày mà tôi cảm thấy mình đẹp nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời tôi.”
Cô ấy cười nhẹ: “Thưa cô, đối với phụ nữ chúng mình thì cõ lẽ ngày đẹp nhất trong cuộc đời chúng ta chính là ngày được khoác trên mình chiếc váy cô dâu. Tin tôi đi, khi cô cùng người chồng của mình cùng nhau nắm tay đi vào lễ đường, anh ấy nhìn cô một cách trìu mến, rồi dịu dàng hôn lên môi cô, thì trong khoảnh khắc ấy, cô đẹp hơn bất cứ người con gái nào hết”
“Cảm ơn cô” Lương Tiểu Ý chân thành nói. Mặc dù đây lần đầu tiên mà hai người gặp nhau, nhưng dường như họ giống như đã quen nhau từ rất lâu rồi.
“Thưa cô, bây giờ chúng ta cùng đi xem váy cưới nhé?” Cô ấy tỉ mỉ hỏi: “Cô thích kiểu váy cưới nào? Cô muốn mặc một chiếc váy có đính ngọc trai? Hay một chiếc váy ren trắng để lộ vai?”
Váy cưới … Đôi chân Lương Tiểu Ý như bị đóng bang tại chỗ. Làm sao cô có thể quên được … Chiếc váy cưới… chỉ để dành cho những người phụ nữ có thân hình hoàn hảo, làm sao có thể dành cho cô được cơ chứ ….
“Ừm, xin lỗi cho tôi hỏi một chút, cô có chiếc váy cưới nào mà có thể kín đáo một chứt được không ạ?” Cô lúng túng hỏi.
Chuyên gia trang điểm cười mỉm.
“Có chứ. Nhưng đó là bộ hán phục truyền thống. Thưa cô, phụ nữ chúng mình cả đời chỉ có một lần được chụp ảnh cưới, chiếc váy trắng tượng trưng cho sự tinh khôi của một người con gái. Vì vậy tôi nghĩ rằng cô nên váy cưới màu trăng thì hơn. Nhưng nếu cô thực sự thích mặc Hán phục, vậy thì chúng tôi cũng có thể cung cấp cho cô.”
“Không, không cần đâu” Lương Tiểu Ý cắn môi: “Tôi nghĩ Hán phục sẽ phù hợp hơn.”
“Được rồi.” Chuyên gia trang điểm không thuyết phục Lương Tiểu Ý nữa, thay vào đó cô ấy dẫn cô đi chọn trang phục. Bộ lễ phục mà Lương Tiểu Ý chọn là một bộ Hán phục được thiết kế vô cùng nhã nhặn với màu đỏ truyền thống được thêu lên một đôi long phượng biểu tượng cho sự thủy chung hạnh phúc. Nhìn vào từng đường chỉ có thể thấy được người thiết kế ra nó đã vô cùng tâm huyết, kỳ công để làm ra được một bộ Hán phục đẹp đế này.
“Thưa cô, để tôi giúp cô mặc nó”
“Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi có thể tự làm được”
Lương Tiểu Ý nhanh chóng mang bộ lễ phục vào phòng thay đồ. Một lúc sau, Lương Tiểu Ý xấu hổ bước ra … “Bộ Hán phục này, mặc như thế nào vậy?”
Chuyên gia trang điểm đứng ngoài cửa sau nghi nghe xong liền mỉm cười: “Thưa cô. Bộ Hán phục này thực sự rất khó mặc. Đứng ở ngoài này giải thích cũng cũng không thể giải quyết được ngay. Chi bằng để tôi vào đó giúp cô … “Sau khi thấy cửa phòng thay đồ không có đóng, cô liền thuận tay mở cửa ra.
Lương Tiểu Ý vì hành động đó làm cho giật mình. Trong cơn hoảng loạn, lớp áσ ɭóŧ mỏng màu trắng tuột xuống, để lộ ra chiếc áo ngực trẻ con có hình hai chú vịt con đang bơi lội, thậm chí còn lộ ra vết sẹo của cô.
“Thưa cô, những vết thương… là do chồng cô?” Cô ấy hãi hung che miệng. Trên phần ngực chẳng chịt, chồng chéo nhữung vết thương lớn nhỏ, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Không. Những vết sẹo này là do tai nạn xảy ra khi tôi bảy tuổi” Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng nói: “Trông rất kinh khủng, phải không?… Vì vậy, tôi mới không muốn mặc váy cưới.” Vốn dĩ Lương Tiểu Ýđã từng mơ ước được một lần trong đời được khoác trên mình một bộ váy cưới trắng tinh khôi, được nắm †ay anh cùng bước vào lễ đường … Nhưng…
Con người không thể quá tham lam.
“… Thưa cô.” Sau khi bình tĩnh lại, cô chuyên viên trang điểm hỏi Lương Tiểu Ý: “Vị hôn thê của cô có biết điều này không?” Ánh mắt của cô ấy dừng lại trên vết sẹo của Lương Tiểu Ý.
“À, anh ấy có biết”
Cô chuyên viên trang điểm mỉm cười: “Nếu như anh ấy đã biết, anh ấy còn quyết định muốn chụp ảnh cưới với cô. Điều đó có nghĩa là anh ấy không quan tâm đến những vết sẹo trên cơ thể cô. Anh ấy đã không để ý, vậy hà cớ gì cô phải vì lý do đó mà lựa chọn việc không mặc váy cưới?”
“Nhưng…..”