Chương 167
Lắng nghe giọng nói vui vẻ háo hức của cô không ngừng liến thoắng phía sau, nụ cười trên gương mặt đẹp trai kia ngày càng tươi hơn.
Thể nhưng anh vẫn cố tình tỏ ra lạnh lùng, không thèm tiếp chuyện với Lương Tiêu Ý, để lại một bóng hình vì bị anh phớt lờ mà uất ức dậm chân xuống sàn.
Tô Lương Mặc quay người lại, đôi mắt dừng lại trên đôi chân trần của Lương Tiểu Ý. Thấy vậy, anh giận dữ sải bước về phía cô. Mặt anh đen lại, như thể chuẩn bị ăn thịt cô đến nơi rồi: “Lương Tiểu Ý! Ai cho phép em xuống giường mà không đi dép hả! Em có biết mình đang đứng trên đá cẩm thạch hay không vậy?”
“Em…” Đối diện với gương mặt đột nhiên thay đổi thái độ ấy, cô bỗng dưng không biết phải đáp lại như thế nào, ấm ức nhìn xuống đôi chân trần của mình. Cô có chút lúng túng, mười ngón chân khẽ động động, cọ xuống sàn nhà.
“Eml Em cái gì mà em!” Tô Lương Mặc đi đến trước mặt Lương Tiểu Ý, giận dữ bế cô lên rồi tiến về phía phòng ngủ.
Tô Lương Mặc đá nhẹ cánh cửa ra rồi nhẹ nhàng đặt Lương Tiểu Ý xuống giường.
Anh nhịn không được nhéo đôi chân hư hỏng kia: “Lương Tiểu Ý! Lần sau mà còn để anh nhìn thấy em đi chân trần xuống giường một lần nữa, anh nhất định sẽ khiến em ba ngày ba đêm không thể bước chân chạm xuống đất! Em tốt nhất nên nghe theo lời anh. Nếu không tin thì em có thể thử!”
“Là do annh đi nhanh ấy chứ, em đuổi theo không kịp. Mới cả dì Trương hôm nào cũng lau nhà mà, không bẩn một chút nào. Anh nhìn mà xem”
“Nó không bẩn, nhưng nó rất lạnh!”
“Bây giờ vẫn đang là mùa hè, liên quan gì chứ ..” Lương Tiểu Ý vẫn “không biết ăn ăn” cãi lại.
Ngay sau khi nghe thấy lời cô nói, khuôn mặt Tô Lương Mặc ngay lập tức tối sầm lại. Anh không tự chủ to giọng với cô: “Lương Tiểu Ý! Bạn thật không biết đúng sai! Sàn đá lạnh như vậy, em đã không đi dép, lại còn chạy linh tinh khắp phòng. Em thể bớt vô lý đi được không?” Hận không thể dạy cho Lương Tiểu Ý một bài học, Tô Lương Mặc tức tối, kéo Lương Tiểu Ý nằm trên đùi mình.
“Pap pap pap” Đôi bàn tay to lớn của Tô Lương Mặc không chút khách khí, đánh ba cái thật mạnh vào mông Lương Tiểu Ý: “Mau nói! Lần sau còn dám nữa không?”
Lương Tiểu Ý sững sờ … cô, bị, anh, đánh, vào, mông?
Không thể tin nổi đây là sự thật! Ấy thế mà cô lại bị anh đánh mông?
“AAA!”
Gương mặt Lương Tiểu Ý đỏ ửng lên, cô liền xoay người lại, giận dữ hét lên: “Bỏ em ra! Cái con người này! Anh là đồ biếи ŧɦái!”
Tô Lương Mặc vốn định tha tội cho cô, nhưng sau khi nghe thấy những câu trách mắng ấy, anh khẽ nhướn đôi lông mày, cánh tay thon dài giơ cao, và rồi … “Tét!”
Âm?
Sự tức giận của Tô Lương Mặc ngày càng dâng cao?
Tô Lương Mặc ngang ngược nói: “Mau nói, lần sau còn dám thế nữa không?”
Lương Tiểu Ý khổ sở không ngừng vật lộn, cơ thể cô bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng một người đàn ông đáng ghét đó vẫn không thay đổi sắc mặt, ghì chặt áp chế cô. Cô phát điên! Điều ước duy nhất của cô bây giờ là có thể nhảy lên và đánh anh một cái thật mạnh! … Nhưng… đó chỉ là điều nằm trong suy nghĩ cô mà thôi.
Mắt thấy tay anh chuẩn bị hạ xuống mông cô một lần nữa, Lương Tiểu Ý không thể không gào thét cầu xin: “Huhu! Em không dám nữa! Sau này em sẽ không như vậy nữa. Em thề!”
Đôi lông mày nam tính ấy khẽ nhướn: “Chắc chưa?”
“Chắc! Còn chắc hơn cả cây đỉnh đóng cột ấy chứ!” Cô vươn tay ra, kéo kéo góc áo sơ mi của Tô Lương Mặc, ngước lên nhìn anh một cách đáng thương: “Sau này em nhất định sẽ nghe lời mà. Nếu em dám lừa anh, em sẽ biến thành con heo béo”
Tô Lương Mặc mỉm cười gật đầu hài lòng: “Nhớ lời em nói đấy nhé, lân này tha cho em. Lần sau nếu còn tái phạm, trong vòng một tuần em đừng nghĩ đến việc có thể dễ dàng đặt chân xuống giường.”