Tài xế Ngô Địch cung kính đứng trước xe chờ, lúc Hướng Ly mặc lễ phục màu đen từ biệt thự đi ra, ánh mắt Ngô Địch đều nhìn thẳng.
Hả? Đây không phải là cái mà tiên sinh mua!
Chỉ thấy đôi vai ngọc tuyết cùng ngực nửa kín nửa hở, tuy rằng trước ngực khe rãnh không khoa trương như những ngôi sao vì lấy lòng kim chủ mà để trễ quá sâu, nhưng dáng người như vậy vừa vặn gợi cảm gãi đúng chỗ ngứa. Nơi nên gầy thì gầy mà nơi nên đẫy đà liền đẫy đà, cộng thêm làn da trắng lạnh tự nhiên, khí chất lãnh đạm, ông trời ưu ái cho làn da đẹp, khó trách sáng nào lúc đón tiên sinh cũng đều mang bộ dáng dục cầu bất mãn, có người vợ như vậy nên từ nay về sau quân vương không sớm triều đình!
Thấy Ngô Địch nhìn mình ngẩn người, hướng Ly đi tới đưa tay ra trước mắt hắn: "Tài xế Ngô? ”
Ngô Địch vội vàng thu hồi tầm mắt, hận không thể cho mình một bạt tai, làm sao có thể ngấm ngầm thưởng thức vẻ đẹp của vợ sếp như vậy, quá là không nên!
Ngô Địch lộ vẻ khó xử: "Cái kia... phu nhân, lễ phục này của cô..."
Hướng Ly bĩu môi, vỗ vỗ bả vai Ngô Địch: "Không sao đâu, tôi muốn mặc cái này. ”
"Nhưng tiên sinh..."
"Ha ha, không sao!"
Hướng Ly lại ngồi ở hàng ghế sau xe: "Tài xế Ngô đi thôi. ”
Xã hội thượng lưu, Hướng Ly ra nhập không lâu, Cố Diễn không thích ầm ĩ, ngày thường tham gia những trường hợp như vậy không nhiều lắm, đương nhiên cũng không mang cô đến nhiều lắm. Ngẫu nhiên tâm tình tốt, anh sẽ tự nhiên dẫn cô vợ xinh đẹp của mình ra khoe trước mặt mọi người.
Hướng Ly nói anh một thân hơi thở tư bản, tràn ngập mùi vị tiền tệ, dối trá lại lõi đời. Nhưng mỗi lần cô nói như vậy, Cố Diễn hoặc là không đáp lại, hoặc là ở trên giường hung hăng làm cô, khiến cô không còn sức để tiếp tục mắng.
Hướng Ly đến hiện trường tiệc rượu, cởϊ áσ khoác trên người ra giao cho nhân viên công tác, cách rất xa liền thấy Cố Diễn ở bên kia nói chuyện với mấy người làm ăn.
Tất cả những quý cô nổi tiếng có mặt đều đổ dồn sự chú ý về phía này, ai nấy đều nhìn Lý bằng ánh mắt thăm dò hoặc không miễn cưỡng, nhìn cô cười cười nói nói khi cô bước từng bước về phía người đàn ông mà họ hằng mơ ước —— Cố Diễn thấy vợ đến, dừng nói chuyện với bạn bè, xoè bàn tay không cầm ly champagne hướng về phía Hướng Ly, Hướng Ly đi lên đặt tay lên tay anh.
Cố Diễn vừa định mở miệng nói câu đầu tiên liền phát hiện đồ trên người cô không đúng.
Hướng Ly cũng nhìn thấy anh thoáng nhíu mày, nhưng bởi vì có nhiều người ở đây nên anh có mất hứng cũng sẽ không phát tác ngay tại chỗ, chỉ bình thường nói một câu: "Tới đây. ”
Anh giới thiệu Hướng Ly với người bên cạnh, nói đây là vợ tôi, là nhân viên ngân hàng.
Những người đó ít nhiều đều phải nịnh nọt Cố Diễn, tất cả đều cực kỳ hào phóng nói "Cố phu nhân sau này cần chúng tôi, thì cứ liên lạc đừng ngại".
Hướng Ly mỉm cười gật đầu, cử chỉ tao nhã hào phóng. Mỹ nhân trời sinh đã mang lại cho Cố Diễn rất nhiều thể diện.
Cố Diễn cưới cô, không phải chỉ vì mảnh đất nhà cô sao? Nếu nói còn có cái gì đáng để anh cưới cô, đó chính là cô xinh đẹp đi.
Lấy cớ xin lỗi không tiếp được, tránh đi ánh mắt mọi người, Cố Diễn đẩy Hướng Ly vào một phòng nghỉ.
Vừa vặn Hướng Ly cũng mệt mỏi, vừa đi vào liền ném giày cao gót 12 cm xuống, lười biếng dựa vào cây đàn piano xoa mắt cá chân.
"Mệt quá nha Cố tổng, sau này anh đừng mang em đến nơi như thế này được không?” Hướng Ly cong eo, một bên xoa chân một bên làm nũng.
Chiêu này xem ra vô dụng, Cố Diễn trong mắt sương mù còn chưa tản đi, tùy ý ném chiếc áo khoác trong tay xuống chiếc ghế sô pha da bên cạnh, đi tới gần Hướng Ly.
Hướng Ly cảm thấy buồn cười, tới rồi, tổng giám đốc Cố sắp phát tác.
Trang phục của cô hôm nay rất hở hang, lộ ra một mảng lớn phía sau lưng, nói ra thì gió mát thổi qua cũng có chút lạnh.
Tư thế khom lưng xoa chân này của Hướng Ly, hơn phân nửa ngực đều lộ ra, Cố Diễn càng đi càng gần, đáy mắt càng đậm.
Trong lúc Hướng Ly chậm rãi đứng thẳng dậy, Cố Diễn đã dán lên, hai tay ôm lấy người cô, đặt cô lên cây đàn piano.
"Này..."
Hướng Ly ngửa người về phía sau, lưng cô đập rất đau, cô vừa định nói gì đó thì Cố Diễn đã ôm cả người cô lên đặt lên đàn dương cầm.
Hai chân trắng tinh tế bị tách ra, hai tay người đàn ông đẩy đầu gối cô ra, đặt mình giữa hai chân cô.
"Mặc như vậy đã hỏi tôi chưa?"
Cố Diễn cắn một cái vào xương quai xanh của cô, lập tức kéo dây đeo vai bên phải của lễ phục cô xuống.
Hướng Ly đau đớn khịt mũi, hai chân vòng qua eo anh, ngẩng đầu cười nói: “Làm sao vậy? không thích sao? ”
Bàn tay to của Cố Diễn đã kéo hai dây váy của cô xuống, lễ phục đẩy đến trước ngực, bởi vì không mặc nội y, nên hai cái nhũ hoa trắng nõn, hồng nhuận vừa lộ ra.
Cố Diễn cúi đầu cắn một bên đầṳ ѵú đứng thẳng, lại liếʍ lại hút lại lấy hàm răng day day, đầu ngón tay vê lộng đầṳ ѵú, làm cho Hướng Ly mãnh liệt thở dốc, gắt gao kẹp eo anh, trong miệng hừ hừ, "Cố tổng... vẫn còn ở bên ngoài ... Ưʍ..."
Hạ thể đã chảy nước, dính dính khó chịu, Hướng Ly vặn vẹo thân thể, Cố Diễn liền duỗi tay đi sờ tiểu bức cô, đáy mắt càng tối hơn.
“Quần chữ Đinh (丁)? Hướng Ly, em đang câu dẫn anh sao? ”
Cố Diễn cắn răng, trên tay dùng sức, một ít vải đáng thương kia cứ như vậy bị xé bỏ. Hướng Ly tựa đầu vào vai anh nức nở một tiếng, trong lòng thở dài, cô mới mua đó.
============