Nghiêm Nhụy Đồng bĩu môi vỗ tay ba cô một cái, giơ cái bát đã sớm trống rỗng lên, dẩu miệng nói: "Còn muốn ăn!"
Nghiêm Ngự Đông đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ phồng lên của cô, quát: "Không được ăn nữa! Con là cá vàng sao, bụng sắp nứt ra rồi mà không biết no."
Nghiêm Nhụy Đồng không tình nguyện trừng mắt nhìn hắn, Nghiêm Ngự Đông xoa xoa đỉnh đầu cô một cái, ra lệnh nói: "Đi đánh răng thay quần áo, đợi lát nữa ba sẽ dẫn con về nhà cũ thăm ông bà nội. "
Cô vừa nghe lập tức nhảy xuống ghế, vừa kêu vừa chạy ra ngoài: "Dì Thường, dì Thường thay quần áo..."
Thứ bảy nếu không đến công ty, Nghiêm Ngự Đông thường sẽ dẫn Nghiêm Nhụy Đồng cùng trở về nhà cũ thăm ông bà nội, nhưng còn cần phải xem hai vị có rảnh hay không, hai người đều đã bảy tám mươi tuổi rồi, mỗi ngày leo núi du lịch ngâm suối nước nóng, đời sống xã hội so với hắn còn đặc sắc hơn.
Hắn cũng kông phải không nghĩ đến chuyện ở bên cạnh ông bà nội để tận tình báo hiếu, lúc mới về nước cũng quả thật đã trực tiếp chuyển về nhà cũ ở một thời gian, điều không tốt liền hỏng ở chỗ là bà nội đối với Nghiêm Nhụy Đồng nuông chiều đến mức không có điểm mấu chốt, về nước không đến hai tuần, đứa trẻ này cũng đã học được khi hắn tức giận liền biết trốn ở phía sau lưng của bà nội đòi che chở, vì thế để cứu vãn những nề nếp và quy củ mà hắn lập cho con gái đều bị phá hủy hầu như không còn, hắn liền không để ý đến sự phản đối kịch liệt của hai ông bà nội mà mang theo đứa nhỏ này chuyển đi.
Nghiêm Ngự Đông thay quần áo trước, trước khi xuống lầu đặc biệt gõ cửa phòng của Nghiêm Nhụy Đồng, nói:
"Động tác nhanh lên, nếu dây dưa la cà thì ba ba liền mặc kệ con đi trước đây. "
Nghiêm Nhụy Đồng trong phòng thét chói tai: "Không được──"
Nghiêm Ngự Đông cười nhạo một tiếng, xuống lầu, trước tiên đến gara lái xe tới, vừa mới dừng xe xong, gọi điện thoại cho Trần Động Duy.
Hắn nhận được nút trả lời, lười biếng hỏi: "Hả? "
"Đông ca, mấy người đã lâu không tụ tập một phen, buổi tối ra ngoài uống một chén chứ?"
"Các người đi đi, hôm nay tôi còn phải mang theo đứa nhỏ nhà tôi về nhà cho hai ông bà nội nhìn xem một chút."
Trần Động Duy chưa từ bỏ ý định, muốn bảo hắn tới trễ một chút cũng không có việc gì, Nghiêm Ngự Đông suy nghĩ một chút vẫn là từ chối hắn:
"Để lần sau đi, bà nội sợ là không biết mấy giờ mới chịu thả người. "
Thu điện thoại lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Nghiêm Nhụy Đồng ôm một con gấu bông nhỏ màu kem giống như một con bướm nhỏ, nhào tới bên cạnh xe.
Nghiêm Ngự Đông hạ cửa sổ xuống xe, quát: "Mang Bear theo làm cái gì, cầm về đặt lại vị trí cũ đi! "
"Bear cũng muốn đi!" Nghiêm Nhụy Đồng vung bàn tay nhỏ bé của Bear ra, thay nó trả lời.
"Qua đêm hôm nay không được mang theo Bear, nếu không đợi lát nữa nó mà bị bẩn buổi tối không được ôm nó thì con đừng có mà kêu khóc." Nghiêm Ngự Đông cảnh cáo cô bé.
Bear là đồ chơi trấn an khi Nghiêm Nhụy Đồng sắp ngủ, không biết từ khi nào đã có một thói quen phải ôm Bear trước khi ngủ, còn nhất định phải nắm miếng đệm thịt nhỏ trên tay chân của con gấu bông mới ngủ được, Nghiêm Ngự Đông thật sợ con gấu này một ngày nào đó bị mất hỏng, thiên hạ này sợ là muốn đại loạn.