"Mệt mỏi quá, mệt chết mất, một tháng huấn luyện trước kia cũng chưa đến mức như thế!"
"Sau này ai dám nhắc một từ về chỉ huy soái ca này, mình liền đấm cho một cái!"
"Mà vô tình đến mấy cũng nên biết cụm từ thương hoa tiếc ngọc viết như thế nào chứ!"
"••••••"
Nhóm nữ binh khuôn mặt hiện ra sự mỏi mệt tột độ, mồ hôi trên người túa ra như thể vừa đi ngâm nước về vậy.
Họ, lúc này không hẹn cùng nằm phờ phạc trên mặt đất, nét mặt cứng đờ••••••
Mà Phượng Tử Hề hiện tại đứng ở giữa sân thể dục, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, hiển nhiên coi như xung quanh chưa từng xảy ra chuyện gì.
Gió mùa hạ phảng phất thổi qua, làm mấy sợi tóc trên trán cô khẽ tung bay, vẽ ra một hình ảnh kì thực duyên dáng.
Hết thảy mọi lời nói không to không nhỏ, vừa vặn truyền đến tai Dạ Lăng Mặc không sót một từ, mà hắn thân hình lúc này giống như pho tượng đứng lặng ở kia, không có ý nhúc nhích.
Đường Hạo Vũ vốn định trêu chọc một phen, lại thấy Dạ Lăng Mặc hoàn toàn chẳng thèm để ý, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Ánh mắt dừng ở trên người Phượng Tử Hề, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra ý cười: "Cô ấy thực không tồi!"
Cho dù không chỉ đích danh, Dạ Lăng Mặc cũng biết Đường Hạo Vũ đang nói ai!
Không thể phủ nhận, Phượng Tử Hề thật sự không tồi!
Thực ra, chức vụ trưởng tân binh chỉ là bắt đầu mà thôi!
Nếu cô không vì ở quân doanh có phần nhu nhược, thay vào đó chịu học hỏi nỗ lực, đạt được thành tích cao chỉ là chuyện sớm muộn!
——
Buổi chiều 6 giờ.
Nhóm nữ binh cầm hộp cơm, dùng tốc độ chớp nhoáng lao về phía nhà ăn.
Thông thường tân binh thuộc ban D, khi múc đồ ăn đều sẽ bị khi dễ.
"Kia không phải người của ban D hay sao?"
"Chúng ta đứng giăng hàng chặn ở đây, không cho bọn họ tiến vào!"
"Đúng đấy, mình không ưa người ban D chút nào!"
"••••••"
Phượng Tử Hề cùng Doãn Thu thời điểm này vừa vặn tiến vào nhà ăn, liền thấy cảnh các nữ binh khác đều xa lánh ban D.
Doãn Thu thở phì phì mà nhìn bọn họ: "Thật quá đáng!"
Phượng Tử Hề lạnh lùng đảo mắt qua một lượt, đúng là cậy đông ăn hϊếp yếu, được rồi, để cô cho họ biết, ai mới thực sự mạnh, ai mới chính là thủ lĩnh của nơi này!
Doãn Thu thấy Phượng Tử Hề không nói chuyện, dùng khuỷu tay cọ cọ: "Hề Hề, cậu làm gì đi chứ, chẳng lẽ cứ để mặc như thế!"
Phượng Tử Hề nhìn Doãn Thu, trưng ra nụ cười tự tin, duỗi tay vỗ vỗ ngực: "Xem đây!"
Nói xong, cô đứng ở phía sau người cuối cùng trong hàng, làm vài động tác khởi động gân cốt, ngay sau đó hai chân nhảy lên, lướt qua bả vai, dẫm lêи đỉиɦ đầu của đám người đó••••••
Một đường nhằm phía trước mà lao đi ••••••
Doãn Thu xem đến cảnh này mắt mở to hết cỡ, thực không dám tin bạn cô gan tới vậy!
Nhóm người sau khi phản ứng lại, chỉ cảm thấy đỉnh đầu bị một lực không nhẹ tác động.
Nhìn lên thấy Phượng Tử Hề thân hình quỷ mị xuất hiện ở phía trên, mới biết được chuyện gì vừa xảy ra!
Toàn bộ nữ binh cảm giác bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong mắt liền phừng phừng lửa giận, lập tức muốn đem Phượng Tử Hề đánh quỳ rạp trên mặt đất.
Còn nữ binh ban D chứng kiến màn này, ai nấy sợ tới mức tim muốn bắn ra ngoài, Phượng Tử Hề xưa nay ở ban D kiêu ngạo thế nào ai cũng biết!
Đối với các ban khác cũng vậy, chưa từng một lần hạ mình chịu thua kém một ai!
Nhưng nếu các ban khác đoàn kết hợp sức lại, một Phượng Tử Hề của ban D thì có là gì chứ!
——
"Đánh chết tân binh ban D, dám dẫm vào đầu bọn này!"
"Đánh chết cô ta đi, dám tự tiện chen ngang!"
"Đoạt hộp cơm của cô ta!"
"••••••"
Nhóm nữ binh đồng loạt trừng mắt, trong người tràn trề khí thế, tay trái cầm hộp cơm, tay phải nắm chặt thành quyền.
Không hẹn mà cùng lao về chỗ Phượng Tử Hề.
Phượng Tử Hề không chút sợ hãi, nếu cô đã không muốn đánh thì thôi, còn một khi có hứng rồi, dù có trăm cái miệng cũng khó cản.
Nghĩ vậy, cô nhấc chân đá về phía sau!
"A ——" tiếng hét chói tai vang lên giữa không trung, ngay sau đó nhóm người mất đi khả năng chống đỡ, cứ như vậy mà kéo nhau chao đảo.
Cả không gian rộng lớn chỉ toàn tiếng la hét ••••••
Một mảnh hỗn độn!
Doãn Thu xoa xoa mắt, nhếch miệng cười, tung ta tung tăng mà theo sau Phượng Tử Hề: "Ha ha ha ha, thật đáng đời mà!"
Trước kia vốn bị người của các ban này khi dễ, trong lòng quả không dễ chịu!
Hôm nay rốt cuộc thấy họ nhận báo ứng, thực sự rất là thỏa mãn!
Bên ngoài nhà ăn, Dạ Lăng Mặc ánh mắt càng trở nên sắc lạnh, bộ dạng đáng sợ như muốn nuốt chửng người khác vậy!
Thế nhưng, đối với sự đáng sợ của hắn, luôn có hai con người hoàn toàn làm ngơ!
Ví như Đường Hạo Vũ ••••••
Anh hiện tại đứng ở bên cạnh Dạ Lăng Mặc, hạ giọng: "Cậu không ra giáo huấn bọn họ?"
Dạ Lăng Mặc đuôi lông mày khẽ nhíu, hàng mi cong che đi phần nào sự ma mị, môi mỏng nhếch lên: "Sao phải quản?"
Đường Hạo Vũ khóe miệng giật giật, sờ sờ chóp mũi: "••••••"