Dụ Dỗ

Chương 49

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Kéo cô tới cầu thang thoát hiểm.”

Nghe thấy lời nói trắng trợn của chàng trai, cô mới phản ứng lại được, hóa ra hôm nay cậu năm lần bảy lượt muốn tháo khẩu trang cho cô là vì mục đích này.

Uổng công cô còn tưởng cậu chỉ đơn giản là muốn để cô uống nước thôi đấy!

Thế mà người này lại còn cố ý bẫy cô nữa.

Ngón tay cô chọc ngực cậu, khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều mỉm cười: “Bạn Bùi à, thì ra suy nghĩ của cậu không thuần túy đến thế hở?”

Lương Chi Ý ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhanh của cậu, khóe môi cong lên, ánh mắt đong đưa quyến rũ: “Bùi Thầm à, đây vẫn là cậu của trước đây đó ư? Hồi trước mình hôn tai cậu thì mặt cậu đã đỏ như này rồi, sao mà yêu đương vào cái là sụp đổ hết thế, suốt ngày chỉ biết chiếm lợi từ mình thôi.”

Bùi Thầm bị trêu chọc như thế thì vành tai càng nóng hơn.

Cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Giống như trước đây cậu tỏ vẻ khó hiểu với sự thân mật giữa các cặp đôi, cho tới lúc yêu đương với cô thì cậu mới biết được, cậu muốn gần gũi hơn với cô khi yêu đương, đây là chuyện mà lý trí vốn không thể kiểm soát được, khiến người ta cảm thấy khó khăn hơn cả đề thi đại học nữa.

Cậu tưởng rằng cô rất không vui, hé đôi môi mỏng mở miệng, giọng khàn khàn:

“Xin lỗi cậu, sau này mình sẽ kiềm chế.”

Cô gái nghe thế thì không nhịn được mà bật cười.

Sao người này lại đầu gỗ thế hả trời!

Cô kiễng mũi chân, giơ tay ôm lấy cổ cậu, cơ thể dán vào, Bùi Thầm vô thức giơ tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng.

Trong lần đi quân sự hồi trước, cậu đã chú ý tới vòng eo thon gọn có thể ôm bằng một tay của cô.

Trong một thoáng, cậu đã từng tưởng tượng, rằng nếu hai tay cậu mà giữ lấy thì đó sẽ là cảm giác gì đây.

Lúc này vòng eo thon có thể ôm bằng một tay ấy đang bị cậu ôm trong tay, cảm giác mềm mại thon thả, cùng với mùi hoa sơn chi ngọt thanh trên người cô gái vấn vít nơi chóp mũi, một cảm giác tê dại tận xương lan từ bàn tay lan ra, đáy lòng nảy sinh một luồng khô nóng, như ngọn lửa lan tràn..

Cô gái kiễng mũi chân, hơi thở quyến rũ phả vào tai cậu: “Sau này mà muốn hôn mình thì có thể nói thẳng, không cần phải kiềm chế đâu.”

Chàng trai đối diện với ánh mắt của cô, đáy mắt sâu thẳm: “Thế bây giờ thì sao?”

Quả nhiên là người này muốn lấn tới, cô nhếch khóe môi, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nhưng mình đang bị cảm, lây bệnh cho cậu thì phải làm sao?”

Cái gáy của cô bị giữ lấy, giọng nói cực thấp của cậu vang lên, dấy lên hơi nóng: “Thế thì có thể thử xem.”

Trái tim cô loạn nhịp, trong đôi mắt cụp xuống lại phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thầm. Cậu cúi người, xâm chiếm hơi thở của cô một lần nữa.

Đây được xem như là một nụ hôn đúng nghĩa.

Cậu hôn rất dịu dàng trúc trắc, nhưng lại mang sự xâm chiếm mạnh mẽ.

Đầu quả tim cô gái run lên, cô nhắm đôi mắt lại. Giữa lúc hơi thở triền miên, cô cảm nhận được tình yêu tràn đầy của cậu, trái tim hoàn toàn bị bao phủ trong sự ngọt ngào.

Gió đêm thổi qua khiến mặt sông ở phía sau gợn sóng.

Xung quanh không có người qua lại.

Bùi Thầm hôn cô rất lâu.

Thời niên thiếu trẻ trung, mới nếm thử sự ngọt ngào của tình yêu thì sao có thể dễ dàng thỏa mãn được, huống hồ cô là niềm hy vọng xa vời duy nhất của cậu, bây giờ cuối cùng cậu cũng được thỏa niềm mong ước có được cô.

Sau một lúc lâu, cô gái khẽ nghẹn ngào một tiếng, Bùi Thầm thoáng dừng lại, rồi chợt nghe thấy giọng tủi thân của cô: “Mình bị nghẹt mũi, sắp không thở nổi nữa rồi.”

Nét cười lan ra đáy mắt Bùi Thầm, cậu xoa đầu cô, kiềm chế suy nghĩ muốn tiếp tục trong đầu, dịu dàng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Cô bĩu môi, “Bây giờ đương nhiên là đỡ hơn nhiều.”

Thấy cậu dường như vẫn còn muốn hôn cô, cô vốn tưởng rằng con mọt sách như cậu trước giờ không thích thú gì với chuyện này, không ngờ là sau khi yêu đương sự tương phản lại rõ ràng như thế.

Cô hôn cằm cậu, đôi mắt cong lên vẻ tươi cười, rồi dỗ cậu: “Chờ hết cảm rồi lại hôn.”

“Ừm.”

Cô than thở: “Mình khát nước.”

Cô lại nói một câu: “Tại cậu cả đấy.”

“…”

Khuôn mặt Bùi Thầm hơi nóng lên.

“Uống chút nước đi.”

Chàng trai lấy đồ uống nóng trong tay cô qua, rồi cắm ống hút cho cô. Cô cầm lấy hút mấy ngụm, rồi lại đưa tới trước mặt cậu: “Có uống không?”

Bùi Thầm cầm tay cô, nương tư thế hút mấy ngụm rồi đối diện với khuôn mặt tươi cười trong trẻo của cô.

Mùi vị ngọt ngào lan tràn trong không khí.

“Bùi Thầm, tụi mình đi tiếp thôi.”

Hai người tiếp tục đi dạo, nhìn cảnh sông, lại nhìn cảnh sinh hoạt nhảy quảng trường phong phú của các bác gái, dạo ở bờ sông khoảng hai tiếng.

Cuối cùng họ rời khỏi bờ sông. Hơn chín giờ tối, Lương Chi Ý nói bỗng dưng thấy hơi đói, Bùi Thầm hỏi cô muốn ăn gì, cô chợt nghĩ tới một chỗ: “Chúng ta tới quán mì đi?!”

Sau khi yêu đương với Bùi Thầm thì bọn họ vẫn chưa tới quán mì.

Chàng trai đồng ý, cậu cũng muốn tới cảm ơn vợ chồng chú Lâm tử tế.

Trên đường tới quán mì thì họ đi ngang qua một cửa hàng hoa quả, hai người chọn một ít hoa quả, định lát nữa thì đưa cho đôi vợ chồng già.

Khi tới cửa quán mì, Lương Chi Ý thấy đằng trước có một ông bác khiêng một bó to cắm kẹo hồ lô, trước mắt cô sáng ngời, nói muốn đi mua, bảo Bùi Thầm tới quán mì trước, cô mua xong rồi lại tới tìm cậu.

Con mèo tham ăn chạy nhanh như chớp, chàng trai đành phải tới quán mì trước. Trong quán không có khách, đôi vợ chồng già đang cán mì, nhìn thấy cậu thì cười:

“Tiểu Bùi tới đấy hả, đã hơn một tháng không gặp cháu rồi nhỉ?!”

Bùi Thầm chào hỏi họ, “Hai tuần trước mới thi đại học xong, bây giờ mới có thời gian ạ.”

“Sao rồi, cảm thấy thi thế nào?”

Chàng trai khẽ mỉm cười, “Chắc là có thể đỗ được trường mà cháu muốn ạ.”

“Thế là tốt rồi, chú dì biết cháu học rất giỏi, chắc chắn là không có vấn đề gì, dì đi cho mì vào nồi đã.”

Dì Lâm đi vào bếp, một lát sau thì đi ra. Lúc này Lương Chi Ý đã mua kẹo hồ lô xong, sau đó cũng đi vào quán.

Đôi vợ chồng già nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: “Ấy, tiểu Lương đấy hả…”

Cô gái nhìn thấy hai người họ thì vui mừng chào hỏi: “Chú Lâm, dì Lâm, lâu rồi không gặp chú dì ạ, nhớ chú dì quá…”

Dì Lâm cười, “Tiểu Lương à, bây giờ cháu về thành phố Lâm rồi chứ hả?”

“Dạ, thi đại học xong thì về ạ.”

Dì Lâm nhìn Bùi Thầm ngồi ở bên cạnh thì vui mừng hớn hở: “Hai cháu tới cùng nhau hả?”

“Sao ạ?”

Bà chủ chỉ vào Bùi Thầm: “Cháu và Bùi Thầm ấy?”

Lương Chi Ý ngạc nhiên quay đầu, khi đối diện với đôi mắt của Bùi Thầm thì cô sững ra trong chốc lát, mấy giây sau thì thản nhiên mở miệng: “Khéo thế, cậu cũng ở đây hả?”

Bùi Thầm:?

Cô gái quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng già, rồi nhếch khóe môi, giải thích: “Thưa dì Lâm, bọn cháu không tới cùng nhau ạ.”

Đôi vợ chồng già ngỡ ngàng, không ngờ bọn họ vẫn chưa làm lành, bầu không khí bỗng có chút xấu hổ, “Không sao, à ờ, tiểu Lương à cháu xem xem muốn ăn gì đi…”

“Mì chân giò ạ.”

“Được.”

Sau đó cô ngồi xuống trước một cái bàn khác, vẫn giữ khoảng cách với Bùi Thầm. Đôi vợ chồng già quan sát hai người, bùi ngùi một tiếng, cuối cùng dì Lâm đẩy chồng một cái, hai người vào trong bếp.

Lương Chi Ý cắn kẹo hồ lô, Bùi Thầm ở chếch phía trước quay đầu, đôi mắt nhìn qua, vẻ mặt bất đắc dĩ, dùng ánh mắt hỏi cô:

[Cậu lại làm gì thế?]

Mặt mày cô gái cong lên vẻ ranh mãnh, rồi tay lén ra hiệu ‘đừng có lên tiếng’ với cậu.

“…”

Cô bạn gái nhà cậu đúng là dân từng đi đóng phim.

Một lát sau, hai vợ chồng mỗi người bưng một bát mì đi ra. Ông chủ bưng cho Bùi Thầm, rồi lén hỏi cậu: “Tiểu Bùi à, cháu và tiểu Lương xảy ra chuyện gì thế? Các cháu vẫn chưa làm lành hả?”

Bùi Thầm lắc đầu, cười giải thích: “Chú Lâm à, chú đừng tưởng thật, cháu và cậu ấy đã làm lành rồi, cậu ấy cố ý trêu chú dì đấy ạ.”

Ở một bên khác, bà chủ bưng mì tới cho Lương Chi Ý: “Tiểu Lương à, không phải là cháu vẫn chưa làm lành với tiểu Bùi đấy chứ? Sao các cháu lại ra nông nỗi này vậy?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cô gái cụp mắt: “Bọn cháu không làm lành, cháu và cậu ấy đã kết thúc rồi ạ.”

“Ờ…”

Hai vợ chồng quay trở lại phòng bếp, khuôn mặt bà chủ lộ vẻ tiếc nuối: “Ông nói xem, sao hai đứa tiểu Lương với Bùi Thầm lại tới nông nỗi này vậy chứ…”

Ông chủ mỉm cười vỗ tay bà: “Tiểu Lương đang trêu bà thôi.”

“Gì cơ?”

“Hồi nãy tiểu Bùi đã nói hết với tôi rồi…”

Ở bên ngoài, Lương Chi Ý ăn mì, vẫn còn đang chìm đắm trong kỹ thuật diễn mượt mà của mình, cười tới nỗi đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Một lát sau, đôi vợ chồng già đi ra, tới trước mặt cô, bà chủ thở dài thườn thượt, dịu dàng khuyên cô:

“Tiểu Lương à, cháu hãy tha thứ cho tiểu Bùi đi, đúng là hồi trước tiểu Bùi đã không đối xử tốt với cháu, cháu qua đây, dì mắng nó mấy câu dùm cháu.”

Lương Chi Ý cười thầm, rồi được dẫn tới cạnh bàn Bùi Thầm. Ông chủ nhìn về phía Bùi Thầm, tức giận nói: “Tiểu Bùi, cháu nói xem, cháu có lỗi với tiểu Lương cỡ nào, một cô gái tốt như tiểu Lương mà cháu còn không biết trân trọng, cháu đã biết lỗi chưa?”

Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của ông chủ, cậu khẽ ho một tiếng, rồi mở miệng: “Dạ, đúng là cháu có lỗi với cậu ấy.”

Cô gái cười thầm trong lòng.

Không ngờ người này lại còn phối hợp với cô nữa!

“Tiểu Lương à, cháu cũng đừng giận tiểu Bùi nữa, hai người các cháu nói chuyện tử tế đi, rõ ràng đều thích nhau mà, bỏ lỡ như thế thì đáng tiếc lắm.”

Cô gái lắc đầu, mang dáng vẻ ‘trái tim tôi đã chết rồi’: “Chú Lâm, dì Lâm, cháu đã nghĩ thông suốt rồi, chú dì không cần khuyên cháu nữa đâu. Suy cho cùng thì cháu và Bùi Thầm vẫn không phù hợp…”

Cô nói một tràng, rồi thấy đôi vợ chồng già nở nụ cười, cô chợt lơ mơ, nháy mắt lại thấy Bùi Thầm cũng đang nhìn cô, khóe môi cong lên, như đang thưởng thức màn độc diễn của cô.

Cô sửng sốt mấy giây rồi phản ứng được, tức giận tới mức bật cười:

“Bùi Thầm! Cậu bán đứng mình đấy hả!”

Cô còn tưởng rằng kỹ thuật diễn của cô rất tốt, lừa được người khác, không ngờ rằng cô mới là người bị lừa.

Vai hề thật ra lại chính là cô QAQ.

Ông chủ cười ha ha: “Hồi nãy tiểu Bùi đã nói với chú rồi, tiểu Lương à, ban đầu chú dì còn tưởng thật đấy, đúng là làm chú dì lo lắng chết đi được.”

Lương Chi Ý cười trong trẻo, xin lỗi bọn họ: “Chủ yếu là do cháu muốn đem cho chú dì một niềm vui bất ngờ, ai mà biết được Bùi Thầm lại thật thà như vậy chứ.”

“Đây đúng là một niềm vui bất ngờ, thật ra thì trong lòng dì và chú Lâm vẫn luôn lo cho các cháu.”

Bùi Thầm cảm ơn hai vợ chồng, cậu nói là bởi vì câu chuyện cũ của họ cùng với lời mà chú Lâm nói đã hoàn toàn khiến cậu tỉnh ra, để cậu nhìn rõ lòng mình.

Bà chủ nghe xong thì mỉm cười: “Có thể để các cháu đến với nhau là tốt rồi, chú dì cũng được coi như là một nửa bà mối.”

Sau khi trò chuyện một lát thì đôi vợ chồng già đi làm việc, Lương Chi Ý bưng mì tới bàn Bùi Thầm, ngồi xuống bên cạnh rồi lườm cậu: “Cậu được lắm, hồi nãy lại lặng lẽ xem mình diễn kịch.”

Chàng trai mỉm cười ôm lấy cô, giọng trầm thấp: “Ai bảo chính cậu muốn đùa giỡn? Nghịch ngợm như thế mà còn có mặt mũi nói ra à?”

Cô hằm hè một tiếng, rồi cặm cụi ăn mì.

Bùi Thầm đưa mắt nhìn cô, dưới ánh đèn, sườn mặt của cô gái dịu dàng, nghĩ tới việc cậu tới đây một mình hồi trước, đáy lòng lại nảy sinh sự lo lắng.

Vẫn còn may, cuối cùng cô đã tới bên cạnh cậu, bọn họ đã không bỏ lỡ nhau.

Sau khi ăn mì xong, hai người đi thanh toán tiền, chờ khi trả tiền xong thì bọn họ mới đưa chỗ hoa quả mà mình mua tới cho đôi vợ chồng già. Hai vợ chồng cực kì cảm động, không có cách nào từ chối, cuối cùng mỉm cười nhận lấy.

Bà chủ nhìn về phía Bùi Thầm: “Tiểu Bùi à, sau này cháu nhất định phải trân trọng tiểu Lương đấy nhé.”

Bùi Thầm cười, “Chắc chắn rồi ạ.”

Lương Chi Ý ngước mắt lên đối mặt với cậu, rồi nở nụ cười.

Cuối cùng hai người nắm tay nhau ra khỏi quán mì, men theo dãy đèn đường mà đi về phía trước, như đang tiếp tục kéo dài tình yêu ấm áp này.

***

Sau khi Lương Chi Ý về đến nhà thì tìm mẹ hỏi về chuyện có thể khám sức khỏe cho bố Bùi Thầm được không, khi Trọng Tâm Nhu biết được chuyện này thì đồng ý, nói đợi mấy hôm nữa bà bận việc huấn luyện xong thì có thể sắp xếp.

Sau đó Lương Chi Ý nói tin này cho Bùi Thầm, Bùi Thầm nhờ Lương Chi Ý chuyển lời cảm ơn, Bùi Vĩnh Hạ cũng vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của gia đình Chi Ý, cô gái nói đây là chuyện đơn giản, bảo bọn họ chờ tin tốt là được.

Mấy ngày sau, vào mười ngày cuối cùng của tháng sáu, điểm thi đại học được công bố.

Thành tích của Lương Chi Ý thuộc top đầu của tỉnh, bước vào đại học C một cách ổn định, còn Bùi Thầm thì lại đứng nhất toàn tỉnh.

Tin này vừa được công bố thì đã khiến cả trường THPT Số 1 kinh ngạc, đã năm sáu năm trường THPT Số 1 không có thủ khoa tỉnh, bây giờ Bùi Thầm ghi danh bảng vàng, trở thành niềm tự hào của cả trường, thậm chí là của cả thành phố Lâm.

Lương Chi Ý và Bùi Thầm nói chuyện điện thoại, cô cũng cảm thấy vui mừng cho cậu: “Mình đã bảo rồi mà, bạn trai nhà mình đỉnh nhất!”

Chàng trai cười, “Mình vượt qua cậu, cậu sẽ không buồn đấy chứ?”

“Mấy lời đó của mình đều là trêu cậu cả thôi okay, bạn trai mình là thủ khoa tỉnh đó, mình tự hào lắm.”

Bùi Thầm mỉm cười.

Cậu cũng rất vui vì bản thân có thể càng ngày càng xuất sắc hơn, đồng thời cũng trở thành niềm tự hào của bố. Mặt khác, cậu cũng có thêm tự tin để đứng bên cạnh Lương Chi Ý.

Điểm thi đại học được công bố, ngoài hai người ra thì sau một năm rưỡi cố gắng học tập, Lương Đồng Châu cũng đạt được một thành tích khá tốt, Quý Phỉ Nhi, Tri Miên, Phàn Cao và Tuyên Hạ ai cũng phát huy ổn định.

Tin hai chị em nhà họ Lương thi rất tốt đã lan rộng trong gia tộc, nhưng cô gái thường xuyên thích khoe khoang nhất của mẹ Trương thì lại buồn bã không nói gì. Sau đó Lương Chi Ý nghe bố mẹ nói Trương Hân Hân phát huy không ổn định, thi bình thường, lần này mẹ Trương mất hết mặt mũi, tức gần chết.

Cô gái chẳng quan tâm, cũng không để ý tới.

Thật ra từ đầu đến cuối, bọn họ không hề muốn so bì với nhà họ Trương.

Sau khi thành tích được công bố, lớp chín cũng cần phải tổ chức tiệc tri ân thầy cô.

Bởi vì có vài thầy cô không thể hẹn cùng lúc được, nên Bùi Thầm đại diện lớp chín bàn bạc với lớp mười ở bên cạnh, dự định tổ chức chung tiệc tri ân thầy cô cho cả hai lớp, bởi vì giáo viên bộ môn của hai lớp đều giống nhau, vả lại các học sinh của hai lớp cũng thân thiết với nhau.

Trong nhóm chat của lớp, mọi người đang thảo luận về các công việc liên quan tới bữa tiệc tri ân thầy cô. Khi nói tới việc thống kê danh sách các bạn học sinh, có người hỏi một câu:

[Lương Chi Ý có tới không?]

Có người trả lời ở bên dưới: [Chúng ta cũng nên mời Lương Chi Ý nữa chứ? Cũng xem như từng là bạn cùng lớp mà.]

[Ha ha ha, chuyện này chẳng phải hỏi lớp trưởng thì rõ hơn sao?]

Vì thế có rất nhiều người trong nhóm đùa giỡn, gọi Bùi Thầm ra: [@Bùi Thầm, lớp trưởng à, Chi Ý có tới không vậy?]

Một lát sau, Bùi Thầm trả lời: [Cậu ấy sẽ tới.]

Tuyên Hạ xấu xa nhắn tiếp một câu ở bên dưới: [Cho dù Lương Chi Ý không thể có mặt với tư cách là học sinh lớp chín thì cũng có thể lấy danh nghĩa người nhà của Bùi Thầm để tới mà.]

[Người nhà á??!! Đệt mợ đệt mợ?!]

[Aaa lớp trưởng này, cậu và Chi Ý yêu đương rồi hở?!]

[Thật không thế! Chúc mừng nhé!]

[Lớp trưởng à cậu đây là đã theo đuổi được “biển cả” rồi đó hả, ha ha ha!]

Trong nhóm ầm ĩ, cuối cùng Bùi Thầm nói: [Mọi người có thể hỏi thẳng mình trong bữa tiệc tri ân thầy cô vào ngày mốt.]

Mọi người nghe được lời nói gián tiếp thừa nhận của cậu thì kích động gửi lời chúc phúc.

Ở một bên khác, cô gái nhìn tin nhắn trong nhóm thì có chút ngượng ngùng, chắc chắn là trong bữa tiệc tri ân thầy cô lần này cô và Bùi Thầm cũng sẽ bị trêu chọc tới chết mất.

Bùi Thầm và mấy bạn chỉ huy lớp, cả ban chỉ huy của lớp mười chuẩn bị cho bữa tiệc tri ân thầy cô. Vào buổi chiều cùng ngày, bọn họ tới nhà hàng từ sớm.

Trên đường đi, Lương Chi Ý gọi điện thoại cho Bùi Thầm, tươi cười xinh đẹp: “Bùi Thầm ơi, mình và đám Phỉ Nhi Tri Miên đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đó, khi nào sắp đến giờ thì bọn mình tới nhé.”

Bùi Thầm dịu dàng đồng ý, “Được, cậu cứ từ từ mà chơi, mình bận cái đã.”

“Ừm.”

Nhóm Bùi Thầm đang chuẩn bị cho bữa tiệc tri ân thầy cô ngày hôm nay. Lúc chập tối, các bạn học sinh cũng lần lượt tới nơi.

Hai lớp đặt một sảnh tiệc rất lớn, rất nhiều học sinh tới sớm, chưa ngồi vào bàn mà ngồi ở chiếc sô pha cạnh đó trò chuyện.

Mọi người nói cười, Bùi Thầm tạm thời không có việc gì, bị mọi người kéo tới sô pha ngồi.

“Lớp trưởng à, hôm nay cậu đã vất vả rồi…”

“Lớp trưởng à, mình nghe nói hôm nay giáo viên ngữ văn không tới hả? Mình không nỡ xa thầy ấy nhất đấy.”

Bùi Thầm: “Giáo viên ngữ văn có tới đấy, nhưng sẽ muộn một chút.”

“Thế thì tốt rồi thế thì tốt rồi.”

Bởi vì xung quanh còn có cả người bên lớp mười, mọi người cũng tạm thời không tiện trêu chọc chuyện về cậu và Lương Chi Ý, cả đám đang nói chuyện thì bất thình lình, có một nam một nữ đi tới, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô gái là Ôn Tùng Nguyệt.

Cô ta mặc một bộ váy liền áo phong cách retro màu đỏ, trang điểm tỉ mỉ, cao quý xinh đẹp, lúc này cô ta đang nắm tay một chàng trai.

Chàng trai này là học sinh của lớp mười, tên là Dương Lãng, gia thế rất tốt, dáng vẻ cũng coi như tạm được.

Về cơ bản thì người của lớp chín và lớp mười đều quen biết nhau, khi thấy hai người họ thì sốc cực kì: “Đệt, chuyện gì thế này?”

Dương Lãng nắm tay Ôn Tùng Nguyệt đi tới trước mặt bọn họ, ngại ngùng gãi đầu rồi cười, “Giới thiệu một chút, Tùng Nguyệt, bạn gái của mình.”

“Hai người các cậu yêu đương á?!”

Dương Lãng nở nụ cười: “Sau khi tốt nghiệp thì bọn mình đã bên nhau.”

Mọi người không ngờ là hai người này sẽ đến với nhau, nhanh chóng mời họ ngồi xuống sô pha.

Sự xuất hiện của Ôn Tùng Nguyệt khiến bầu không khí nói cười vui vẻ ban đầu trở nên có chút kỳ lạ trong thoáng chốc, dù sao thì Ôn Tùng Nguyệt đã từng theo đuổi Bùi Thầm một cách trắng trợn, lại bị Bùi Thầm từ chối ngay trước mặt mọi người, việc này ầm ĩ tới mức ai cũng biết, không ngờ lần này Ôn Tùng Nguyệt lại tới đây, lại còn yêu đương với bạn nam lớp bên cạnh nữa.

Câu chuyện này cũng vô lý quá thể.

Cũng may là lúc này, mấy cô bạn chơi thân với Ôn Tùng Nguyệt ở lớp chín đi tới xoa dịu bầu không khí, chào hỏi cô ta:

“Tùng Nguyệt à, bọn mình nhớ cậu lắm ý…”

Ôn Tùng Nguyệt chào hỏi mấy cô ấy, rồi nhếch môi cười: “Tuy mình chỉ học ở lớp chín trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng được xem như một thành viên của lớp chín chứ nhỉ? Sao không ai mời mình tới bữa tiệc tri ân thầy cô lần này vậy? Mấy cậu sẽ không để ý việc mình tới đây đâu đúng không?”

Bởi vì chuyện xấu hổ hồi trước nên không ai mời cô ta, có người nghe thế thì lập tức đứng ra giảng hòa: “Chắc chắn là không rồi, Tùng Nguyệt à, cậu cũng là một thành viên của lớp bọn mình, lần này ai là người thông báo vậy, chẳng làm tới nơi tới chốn gì cả!”

Ánh mắt Ôn Tùng Nguyệt hướng về phía Bùi Thầm-người đang ngồi ở sô pha đối diện, nét cười khinh thường trào dâng nơi đáy mắt, cô ta thản nhiên mở miệng:

“Không sao, dù sao thì tối nay Dương Lãng cũng muốn dẫn mình tới cùng.”

Có người trêu chọc hai người họ, “Dương Lãng à, lần này cậu không ho he gì mà đã bắt lấy người rồi! Mình nhớ hồi trước khi Ôn Tùng Nguyệt chuyển tới lớp bên cạnh thì cậu đã yêu thầm người ta rồi đúng không nhỉ?”

“Ấy, Tùng Nguyệt à, có phải là Dương Lãng đã theo đuổi cậu rất lâu không thế?”

Ôn Tùng Nguyệt biếng nhác mỉm cười, đuôi mày nhướng lên: “Cậu ấy đã theo đuổi mình gần một năm.”

“Lâu thế à?!”

Dương Lãng kéo tay cô ta, ngại ngùng cười nói: “Ừm, đúng là có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng may là cuối cùng Tùng Nguyệt đã đồng ý với mình.”

“Người anh em à, chúc mừng cậu nhé, cuối cùng thì cách mạng cũng thành công rồi ha ha ha…”

Ôn Tùng Nguyệt mỉm cười, lặng lẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Dương Lãng.

Sau khi trêu đùa một lát, mọi người nói sang đề tài khác, đúng lúc có nhân viên phục vụ bưng hoa quả lên, Dương Lãng đưa một miếng cho Ôn Tùng Nguyệt:

“Tùng Nguyệt à, cậu ăn miếng dưa hấu đi?”

Mày cô gái khẽ nhíu lại: “Lát nữa nước mà nhỏ xuống người mình làm bẩn váy thì phải làm sao?”

Dương Lãng lập tức rút mấy tờ giấy đưa qua, cô ta vẫn từ chối: “Mình không muốn bị bẩn tay đâu, cậu ăn đi.”

“Thế cậu có muốn ăn ít thanh long không?”

“Mình muốn ăn, nhưng mình thấy thanh long nhiều hạt lắm, cậu lấy hạt ra đi.”

Dương Lãng sững sờ ngay tại chỗ: “Cái này, cái này…phải lấy thật sao?”

Cô ta nhìn cậu chàng với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu nói xem?”

“Được…”

Ôn Tùng Nguyệt hất hàm sai bảo Dương Lãng như đang đối xử với người giúp việc, chàng trai ngoan ngoãn nghe theo từ đầu tới cuối, các học sinh ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lộ vẻ coi thường, chỉ là lười nói thẳng.

Bùi Thầm ngồi ở đối diện, căn bản không chú ý tới Ôn Tùng Nguyệt, một lát sau có người gọi cậu, cậu đứng dậy rời đi. Ôn Tùng Nguyệt thấy cậu đi rồi thì đôi mắt tối tăm, cô ta quay đầu, thấy Dương Lãng đang lấy hạt thanh long ra thật thì tức giận đập tay cậu ta:

“Kêu cậu lấy thì cậu lấy à, cậu không có não sao?”

Dương Lãng trả lời với vẻ khúm núm: “Mình…”

Ôn Tùng Nguyệt thấy bực bội, bèn đứng dậy ra khỏi sảnh tiệc.

Lúc đang đi trên hành lang, cô ta nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân, hai người trò chuyện.

“Cậu nói cậu đấy, rõ ràng là không thích Dương Lãng, tại sao cứ muốn đi cùng cậu ta vậy chứ, ở đó còn có một Bùi Thầm nữa, chẳng phải là cậu đang tự khiến bản thân bức bối sao?”

“Mình muốn để Bùi Thầm xem đấy, cậu ta cho rằng bản thân giỏi giang hơn người, trước đây còn dám từ chối mình trước mặt tất cả mọi người nữa, cậu ta có biết là con trai muốn yêu đương với mình phải xếp một hàng dài không?”

Ôn Tùng Nguyệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ xùy một tiếng: “Gia cảnh của Dương Lãng tốt hơn cậu ta gấp trăm lần, trước mặt mình cậu ta như một con chó giữ nhà* vậy, một Bùi Thầm đã là cái thá gì chứ?”

(*)

Cô ta nghĩ tới dáng vẻ Bùi Thầm khinh thường để ý tới cô ta trước đây thì tức điên, hôm nay cô ta phải vả mặt cậu thật mạnh ngay trước mặt tất cả mọi người, để cậu biết rằng việc cậu không yêu đương với cô ta là sự mất mát lớn nhất của cậu.

Ôn Tùng Nguyệt nói kháy mấy câu rồi cúp máy, sau đó cô ta bỗng cảm giác sau lưng có người.

Cô ta quay đầu thì nhìn thấy một cô gái đã đứng ở phía sau từ lúc nào không hay.

Đối phương mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu tím khói, chiếc váy phác họa ra dáng người mềm mại thướt tha của cô gái, dưới làn váy là đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, nơ bướm trên vai phủ trên xương quai xanh xinh đẹp, mang vẻ gợi cảm quyến rũ.

Cô gái với làn da trắng hơn tuyết, mái tóc dài đen nhánh, mềm mại như tảo biển, đường nét khuôn mặt tinh tế, mắt hạnh mũi cao, khí chất rực rỡ rung động lòng người.

Ôn Tùng Nguyệt nhìn thấy cô thì đầu tiên là hoảng sợ, sau đó ánh mắt không kiềm chế được mà quan sát khuôn mặt cô, không thể không thừa nhận rằng vẻ đẹp của đối phương quá chói lóa.

Thấy đối phương nhìn cô ta mà không nói gì, Ôn Tùng Nguyệt nhíu mày: “Có chuyện gì à?”

Lương Chi Ý nhìn cô ta, khi nhận ra người trước mắt là ai thì chợt mỉm cười: “Chào cậu, mình nghe thấy cậu đang nói tới Bùi Thầm, cậu quen biết cậu ấy hả?”

“Sao vậy?”

Khuôn mặt cô gái thoáng lộ vẻ xấu hổ, khẽ nói: “Mình thầm mến Bùi Thầm đã lâu, nghe nói hôm nay lớp mấy cậu ấy tổ chức bữa tiệc tri ân thầy cô ở đây nên mình muốn tới tìm cậu ấy.”

“Cậu tìm cậu ta làm gì vậy?”

“Tỏ tình với cậu ấy đó.”

Ôn Tùng Nguyệt nghe thế thì nở nụ cười: “Cậu cảm thấy tỉ lệ thành công của cậu là bao nhiêu?”

Lương Chi Ý chớp mắt, rồi suy nghĩ một lúc: “Chắc là 90%.”

Ôn Tùng Nguyệt:?

“Dù sao thì mình xinh đẹp như này, chắc là cậu ấy sẽ không từ chối mình đâu.”

Ôn Tùng Nguyệt nở nụ cười, cảm thấy mặt của cô nàng này dày như cái mâm: “Bạn à, hôm nay nhiều người như thế, tôi khuyên cậu vẫn đừng tự chuốc nhục vào thân thì hơn, đến lúc đó mà bị bẽ mặt thì đừng có khóc đấy.”

“Tại sao?”

Ôn Tùng Nguyệt quay đầu, rồi đúng lúc nhìn thấy Bùi Thầm đang đứng trước cửa cầu thang thoát hiểm ở cuối hành lang dài nói chuyện với những người bạn khác, cô ta nở nụ cười, quay đầu chỉ cho Lương Chi Ý, rồi nói:

“Bùi Thầm ở đó kìa, hay là cậu qua đó bắt chuyện với cậu ta đi? Biết đâu cậu ta sẽ để ý tới cậu đó.”

“Thật hả?”

“Đương nhiên rồi, cậu có thể thử xem,” Ôn Tùng Nguyệt cổ vũ cô, “Tôi cảm thấy xác suất thành công của cậu lớn lắm đấy.”

Cô ta nói xong, ánh mắt nhìn Lương Chi Ý ẩn giấu vẻ châm chọc.

Cô ta từng bị Bùi Thầm từ chối như thế, bây giờ cô ta lại muốn xem thử bộ dạng của những người khác khi bị Bùi Thầm từ chối, huống hồ cô nàng trước mắt này không biết lấy đâu ra tự tin, cô ta muốn nhìn đối phương bị vả sưng mặt.

Đôi mắt Lương Chi Ý di chuyển, môi đỏ cong lên, cô gật đầu:

“Được, mình qua đó thử xem.”

Cô đi tới, Ôn Tùng Nguyệt nhìn cô, nhếch khóe miệng, chờ xem kịch hay.

Ở một bên khác, Bùi Thầm mới xử lý công việc xong, sau khi các bạn khác đã đi thì giọng nói của cô gái vang lên ở đằng trước: “Bùi Thầm…”

Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Lương Chi Ý chạy chậm về phía cậu, sau đó nhào vào lòng cậu. Chàng trai giơ tay, nương tư thế ôm lấy vòng eo của cô.

Hai tay Lương Chi Ý ôm lấy cổ Bùi Thầm, cô ngước mắt lên nhìn cậu, mặt mày cong cong: “Bạn Bùi à, cậu có nhớ mình không?”

Bùi Thầm cụp mắt nhìn chiếc váy hai dây mà cô mặc hôm nay, lộ ra một vùng lớn da thịt trắng hơn tuyết, yết hầu cậu di chuyển, đầu bỗng căng ra, giọng khàn khàn:

“Ừm, nhớ lắm.”

Cô gái kiễng mũi chân, ghé vào tai cậu bật hơi: “Bùi Thầm ơi, mình muốn hôn cậu.”

Chàng trai nghe thế thì đôi mắt tối sầm.

Cách đó hơn mười mét, Ôn Tùng Nguyệt nhìn Lương Chi Ý nhào vào lòng Bùi Thầm, Bùi Thầm lại không đẩy đối phương ra thì khuôn mặt cô ta ngập tràn vẻ kinh ngạc trong thoáng chốc.

Chuyện gì thế này???

Cô ta còn chưa phản ứng lại được thì ngay sau đó lại thấy Bùi Thầm nắm tay Lương Chi Ý, kéo cô vào cầu thang thoát hiểm.

Sau đó, ánh mắt lạnh nhạt buốt giá của Bùi Thầm liếc qua hành lang dài, nhìn cô ta một cái, sau đó trực tiếp giơ tay đóng cửa cầu thang thoát hiểm lại, hoàn toàn cản lại tầm nhìn của cô ta.

Ôn Tùng Nguyệt:???!!!

Hết chương 49.