“Thật ngọt ngào.” Hành khách số 2 một giọt cũng không lãng phí, đem mật dịch của Bạch Huyên Nhu liếʍ sạch sẽ.
Cái lưỡi dày đang liếʍ qua liếʍ lại trên bộ ngực mẫn cảm của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể mềm mại của Bạch Huyên khiến cô run rẩy.
Hành khách số 2 vui vẻ, tiếp tục liếʍ bộ phận mẫn cảm của Bạch Huyên Nhu. Hắn không thỏa mãn với hai cặp v.ú lớn trước ngực, thay đổi trận địa, đầu lưỡi một đường đi xuống, đi tôii rốn.
Đầu lưỡi của hành khách số 2 cực kỳ linh hoạt, giống như động tác mô phỏng quan hệ tìиɧ ɖu͙©, đâm từng chút từng chút vào cái lỗ nhỏ ở rốn.
“A a a a!” Bạch Huyên Nhu trước đây chưa bao giờ bị người ta đùa bỡn rốn như vậy, cơ thể phía dưới thế nhưng trực tiếp bắn ra dâ.m thủy, làm ướt mặt đất.
Mà người tốt lúc nãy nhét cái qυầи ɭóŧ chặn ở â.m hộ của cô, cũng bị dâ.m thủy phun ra đẩy vọt ra ngoài, nhăn nhúm nằm trên mặt đất, thật đáng thương.
“Thật nhiều a, khó trách các người ở phía sau bận rộn lâu như vậy.” Hành khách số 2 luyến tiếc những dâ.m thủy này, liền nằm sấp trên mặt đất liếʍ mυ'ŧ lên â.m hộ của Bạch Huyên Nhu, hút những cánh hoa nhăn nhúm và bị giày vò phát ra tiếng vang chậc chậc.
Cái gì?! Bọn họ biết lúc nãy mình đã bị... Nghĩ tôii đây, trên mặt Bạch Huyên Nhu nổi lên một tia ngượng ngùng. Nhưng mà rất nhanh, cô đã bị cái miệng kia hút đến không cách nào suy nghĩ nữa, bất giác đong đưa vòng eo, đi nghênh đón miệng của người đàn ông.
Thấy hai người đàn ông kia có phụ nữ làm, những hành khách khác không vui, nhao nhao tiến lên, chỉ trích Bạch Huyên Nhu không mặc qυầи ɭóŧ là hành vi ác liệt khiến bọn họ cương cứng, yêu cầu Bạch Huyên Nhu chịu trách nhiệm cho dương vậ.t trong quần bọn họ.
Bạch Huyên Nhu luống cuống tay chân, nhìn trái nhìn trái phải, hy vọng có thể có người vì cô mà bất bình.
Nhưng ngay từ khi cô la hét ở chỗ ngồi phía sau, những hành khách không quen nhìn loại chuyện này đã xuống xe. Hiện tại những người còn ở trên xe, đều là những người đàn ông muốn làm chuyện xấu.
Bạch Huyên Nhu đành phải hứa, sẽ chịu trách nhiệm thật tốt, để cho những dương vậ.t này vui vẻ bắn ra.
“Nhưng lát nữa tôi còn phải đi học...Giáo viên rất nghiêm khắc, nếu vắng mặt, tôi sẽ bị trừ sạch hết điểm. Tôi còn muốn xin học bổng...” Bạch Huyên Nhu nói xong, nhìn các hành khách với vẻ mặt đáng thương, hy vọng những hành khách này có thể thấu hiểu và buông tha cho cô.
“Cái này còn không phải đơn giản sao? Cùng nhau lên.” Hành khách không cảm thấy đây là một vấn đề: “Toàn thân cô từ trên xuống dưới chỗ nào không thể làm? Chúng tôi mỗi người một nơi, sử dụng thời gian hợp lý, cùng nhau lên!”
Bạch Huyên Nhu cảm thấy vô cùng xấu hổ, trên xe có bảy tám người, cùng nhau lên...
Những hành khách kia mặc kệ Bạch Huyên Nhu có cảm thấy khó chịu hay không, sao cuộc thảo luận đơn giản, liền xác định vị trí của mình.
Hành khách số 1 trước đó đâm mãnh liệt vào cổ họng của Bạch Huyên Nhu đã đổi chỗ với hành khách số 2 đang kiếm mυ'ŧ â.m hộ của cô: “Nhường chỗ, đừng chiếm một vị trí mãi thế được.”
“Tôi... Tôi không phải là cái hầm xí...” Bạch Huyên Nhu ủy khuất nói.
Trước đó, hành khách số 1 đã bắn ra khỏi miệng cô. Lúc nói chuyện, từng dòng ti.nh dịch màu trắng theo khóe miệng Bạch Huyên Nhu chảy ra ngoài.