Trong cơ thể Bạch Huyên Nhu không còn ngón tay, cực kỳ trống rỗng khiến cô cũng giật giật chân.
Nhưng mà rất nhanh, Bành Vĩ liền bồi thường cho Bạch Huyên Nhu.
Một dương vậ.t thô to cắm vào.
“Đau...” Bạch Huyên Nhu nhỏ giọng thở hổn hển, khóe mắt cũng thấm ra nước mắt.
“Nhịn một chút.” Bành Vĩ gấp đến độ không chịu nổi, trực tiếp động đậy.
Dương vậ.t cắm vào trong cơ thể Bạch Huyên Nhu, đau đến mức hơi thở của cô đều trở nên đứt quãng.
Nhưng mà rất nhanh, một tia kɧoáı ©ảʍ không đáng kể sinh ra trong quá trình ma sát.
“Chậm. Chậm một chút...” Bạch Huyên Nhu đứt quãng nói.
“Ừm?” Bành Vĩ giảm chậm tốc độ ra vào. Sau khi đó quấy vài cái không đau không ngứa, Bành Vĩ trực tiếp dừng động tác.
Bạch Huyên khó chịu mà vặn vẹo thân thể: “Không thoải mái. Bành Vĩ, cô không thoải mái...”
“Nhưng người bảo em chậm lại chính là cô giáo nhỏ nha.” Bành Vĩ tuy rằng nhịn đến đầu đầy mồ hôi, nhưng có thể nhìn thấy biểu tình Bạch Huyên Nhu lún sâu vào du͙© vọиɠ, chút nhẫn nại này cũng đáng giá.
“Nhanh lên... Ngứa quá...em trai tốt, cầu xin em...” Âm thanh của Bạch Huyên Nhu giống như con mèo mẹ rêи ɾỉ vậy, từng chút từng chút cào vào trái tim Bành Vĩ.
“Mặc dù cô giáo luôn thất thường, nhưng là một học sinh ngoan ngoãn, em vẫn sẽ đáp ứng nhu cầu của cô giáo.” Bành Vĩ cầm súng, bắt đầu một vòng nước rút gấp gáp.
“A! Thật nhanh! Cô không thể chịu đựng được nữa!” Bạch Huyên Nhu bị đâm đến ngửa về phía sau, hai bầu v.ú trước ngực cũng nổi lên sóng gió to lớn: “Em trai tốt, cô sắp không được rồi!”
“Rõ ràng là cô giáo nói phải nhanh lên.” Bành Vĩ vẫn duy trì tốc độ lúc trước, dùng sức đâm Bạch Huyên Nhu.
“Đến đỉnh rồi! Đến đỉnh rồi!” Cả người Bạch Huyên Nhu run rẩy kịch liệt. Cô vừa mới bị Bành Vĩ đẩy vào miệng t.ử cung, hơi đau, nhưng trong đau đớn lại còn có một tia sảng khoái bí ẩn.
Bạch Huyên Nhu thậm chí khó nhịn đưa thân thể xuống, để Bành Vĩ lại chống đỡ một chút.
“Cô giáo, em cắm tới đâu rồi?” Bành Vĩ hỏi.
“Chính là nơi đó a!” Bạch Huyên Nhu chỉ cảm thấy trên người có ngàn vạn con kiến cắn vào sâu trong thân thể cô, cực kỳ hy vọng dương vậ.t của Bành Vĩ có thể chọc vào, đuổi những con kiến kia đi.
“Ở đâu?” Cô giáo vì sao không thể nói rõ ra chứ.” Bành Vĩ trở mặt: “Biểu đạt phải nghiêm túc, không thể hàm hồ.”
Tuy rằng đầu óc Bạch Huyên Nhu đã nóng thành bột nhão, nhưng cô vẫn biết, lời này cô không thể thốt ra.
“Nói đi, cô giáo.” Bành Vĩ rút dương vậ.t lui ra, nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa Bạch Huyên Nhu.
Bạch Huyên Nhu che miệng, dùng sức lắc đầu.
Không, cô không thể nói những lời dâʍ đãиɠ như vậy. Muốn cô nói miệng t.ử cung, còn không bằng muốn mạng của cô.
“Cô giáo nhỏ?” Bành Vĩ từ từ cọ xát, thấy Bạch Huyên Nhu không lên tiếng, đổi lại trận địa, đi mài núm v.ú đã sưng lên của Bạch Huyên Nhu.
Bạch Huyên Nhu run rẩy càng thêm lợi hại.
“Thật sự không nói?” Bành Vĩ thở dài: “Em còn muốn nâng lương cho cô giáo nhỏ, dù sao cô giáo nhỏ dạy nghiêm túc như vậy, trên người lại mang nợ. Nhưng cô giáo nhỏ thế nhưng cũng không muốn trả lời vấn đề của em, ai...”
Nghe được tiền, trong cổ họng Bạch Huyên Nhu phát ra một tiếng nức nở.