Edit: TH
"Mẹ đã nói là..." Ôn Ngọc Văn muốn trả lời.
Nhưng mà không đợi bà ta dứt lời, Trình Dịch đã mau chóng vào trong biệt thự rồi.
Anh trông thấy người giúp việc đang nơm nớp lo sợ, hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: "Quách Bác Viễn đâu?"
Người giúp việc thấy Trình Dịch đã về, cùng nhau thở phào, sau đó không thèm để ý đến sắc mặt của Ôn Ngọc Văn. Các cô ấy chỉ gian phòng cho khách phía bên tay trái, nói đúng sự thật, "Ngài Quách ở bên trong ạ."
Các cô nghĩ rồi lại bổ sung nói: "Quản gia cũng ở trong đó ạ."
Rốt cuộc là có chuyện gì, phòng khách đều đã bày biện sắp xếp lại mà không có ai báo với anh!
Người giúp việc nói hai người họ ở trong một phòng, trong câu cũng không hề nhắc tới Lục Lộ... Trình Dịch không chút do dự, bước nhanh tới, mở rộng cánh cửa ra.
Quách Bác Viễn và bác Triệu khi nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, trên mặt bọn họ đều cực kì cảnh giác. Sau khi thấy người đứng ở cửa chính là Trình Dịch, từ sự đề phòng liền biến thành kích động.
"Ngài Trình, mau đi cứu Lục Lộ!" Bác Triệu đứng dậy, trên mặt không giấu được vẻ nôn nóng.
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện, anh mới đi có một ngày thôi mà...
Lòng Trình Dịch trùng xuống, tay chân cũng trở nên lạnh băng. Nếu không phải có chuyện lớn, bác Triệu luôn luôn bình tĩnh sao có thể có dáng vẻ thế này?
Trình Dịch há miệng thở dốc, khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc là sao lại thế này?"
"A..." Quách Bác Viễn bên cạnh định há miệng nói lúc cấp trên còn chưa dứt lời, nhưng anh ta hơi dùng sức quá mạnh, đυ.ng phải vết thương trên khoé miệng nên tức khắc rùng mình vì đau.
Bất chấp đau đớn trên người, Quách Bác Viễn nhanh chóng kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra hôm nay một lần. Anh ta không kịp miêu tả chi tiết, chỉ có thể tóm gọn càng nhanh càng tốt để Trình Dịch rõ toàn bộ chân tướng sự việc.
Sớm hơn một phút thôi, Lục Lộ cũng thêm một cơ hội cứu sống hơn. Anh ta nhận ra được, những gã vệ sĩ đó là thực sự gϊếŧ thật.
Tuy rằng, bây giờ đã 9 giờ tối, chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi.
Trình Dịch đang nghe đến đoạn chó của anh bị năm gã đàn ông trưởng thành, sức lực khoẻ khoắn đuổi đánh, trong đầu lập tức "bùm". Cảnh vật trước mắt tối sầm lại, dưới chân càng không đứng vững nổi.
Hơn hai mươi năm, chưa bao giờ từng thấy dáng vẻ này của Trình Dịch. Bác Triệu không khỏi hốt hoảng trong lòng, "Ngài Trình..."
Không kịp nghe xong bác Triệu nói xong, Trình Dịch nhanh chóng ra khỏi phòng.
Một lần nữa ra phòng khách, trông thấy Trình Diên đang di chuyển xe lăn tới nghênh diện mình. Trình Dịch cất bước tiến lên, không màng đến Ôn Ngọc Văn tức giận đang nói, một phen nắm lấy cổ áo hắn ta. Khác hoàn toàn với động tác cực kì tàn nhẫn đó là, giọng anh nhẹ bâng như đang thì thầm, "Lục Lộ đâu? Mày giữ Lục Lộ ở đâu? Hử?"
Anh nghĩ đến Berger lúc nào cũng vui vẻ chạy nhảy bị thằng này ức hϊếp, cảm thấy tim gan mình đều đau.
Vì động tác này của Trình Dịch, mà vết thương trên vai Trình Diên vừa được băng bó cẩn thận lại nứt ra. Có lẽ là vì đau đớn, có lẽ là vì trong lòng luôn nén giận vì con chó kia cắn liên tiếp hai nhát. Trình Diên bỗng nhiên cười gằn, sau đó thong thả và ung dung nói: "Mày nói con chó kia à? Bây giờ chắc là bị tên vệ sĩ nào của tao hầm thịt chó ăn rồi?"
"Muốn tao nói hả, chó cắn người không thể giữ lại được."
Lúc mới đầu, Trình Diên nhìn sắc mặt chợt trắng bệch của Trình Dịch còn có thể sung sướиɠ cười cười. Nhưng dần dần, khi thấy đôi mắt của anh đỏ ngầu, nụ cười của hắn ta nháy mắt cứng đờ bên mép.
Hai câu này, hoàn toàn chặt đứt dây thần kinh vốn căng chặt của Trình Dịch. Nếu điều hắn ta nói là sự thật, vậy thì Lục Lộ...
Trình Dịch nhếch mép, cả người ngập sự điên loạn khó tả. Anh cất giọng dường như sắp lạc cả đi, không rõ, nói: "Nếu thật sự Lục Lộ có chuyện gì. Trình Diên, tao lấy mạng mày chôn cùng, mày tin không?"
Trình Dịch buông tay ra, cũng không quay đầu lại, lập tức ra khỏi biệt thự. Quách Bác Viễn thấy thế, bất chấp kính mắt của mình bị vỡ, vội vàng đuổi theo.
Từ đầu đến cuối, Trình Dịch từ khi bước chân vào cửa lại bước chân ra, tổng cộng cũng chỉ mới qua hai phút mà thôi.
Ôn Ngọc Văn vốn còn muốn can ngăn, dù sao tận mắt bà ta chứng kiến, con chó Berger kia cắn Trình Diên không dứt là thật. Chẳng lẽ một con chó còn quan trọng hơn cả người sao?
Nhưng khi va phải ánh mắt lạnh lẽo của Trình Dịch, bà ta bỗng lùi bước.
Cặp mắt ấy vậy mà lại nổi lên nhè nhẹ từng đợt sát khí!
Ôn Ngọc Văn nhanh chóng hoàn hồn, tim đập dồn dập kinh hoàng, nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho Trình Hoài Tông.
"Sao vậy?"
"Ông mau trở về đi, nhanh lên! A Dịch muốn gϊếŧ chết A Diên!"
Trình Hoài Tông đang ở công ty họp hội nghị qua video lập tức đứng lên, ngạc nhiên nói: "Bà nói cái gì cơ?!"
"Chuyện là thế này..." Ôn Ngọc Văn hơi hoảng loạn, giọng lắp bắp.
Sau khi nghe xong hai câu, Trình Hoài Tông bỗng nổi giận, "Đợi đó, bây giờ tôi lập tức về ngay."
......
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Trình Diên lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt cũng từ từ thả lỏng.
Quả nhiên, hắn ta đánh cuộc thắng, ba mẹ vẫn là đứng về phía hắn.
Khương Khê nhìn sự sung sướиɠ chợt loé qua trong đáy mắt chồng, cô ta gắt gao cắn môi. Cô ta cảm thấy, chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Bên kia.
Trình Dịch đang nghe đến đoạn Quách Bác Viễn nói Berger phút cuối cùng đã chạy ra ngoài được. Sau đó chân đổi hướng lập tức đến phòng bảo vệ an ninh ở trong khu biệt thự.
Lấy danh là chủ biệt thự đến, thành công xem được đoạn giám sát, Trình Dịch mất tổng cộng nửa tiếng đồng hồ. Mà từ trong đoạn giám sát thấy chó của mình phải mất đến hai tiếng nữa.
Rạng sáng lúc 1:30, Trình Dịch hai mắt đỏ bừng nhìn màn hình giám sát.
Lúc nghe Quách Bác Viễn miêu tả, Trình Dịch đã cảm thấy thở cũng khó khăn. Đến khi tận mắt chứng kiến cảnh năm gã vệ sĩ cầm gậy sắt vung lên với chó Berger. Anh thậm chí còn hận không thể xé xác toàn bộ lũ người đó.
Rất nhiều lần, cái gậy bọn họ vung ra trong tay đều xẹt qua tai Berger. Trình Dịch không dám tưởng tượng, nếu như trong những đòn đó có thật sự một nhát trúng cô, sẽ là hậu quả thế nào.
"Tôi phải nói là, con chó này quá thông minh. Chúng tôi tìm cả buổi trưa mà vẫn không thấy nó ở đâu." Có lẽ do cảm thấy bầu không khí trong phòng điều khiển quá nặng nề, người phụ trách giám sát và điều khiển thấp giọng nói.
Đương nhiên, chó của anh là thông minh nhất...
Đây là lần đầu tiên, Trình Dịch nghe thấy người ta khen Berger mà chẳng vui vẻ chút nào. Bởi vì nhìn hình ảnh thay đổi, nó đã thoát ra khỏi khu biệt thự càng ngày càng gần.
Bảo vệ an ninh ở khu biệt thự lúc trước đã phát hiện vài người tung tích khả nghi bên ngoài khu biệt thự. Trình Dịch không cần hỏi nhiều cũng biết đó là Trình Diên cố tình sắp người tới để chặn đường Berger.
Nếu nó thật sự ra ngoài, tuyệt đối là một con đường đẫm máu.
Trình Dịch nhìn Berger đang né tránh trong màn hình, trong lòng càng chìm vào tuyệt vọng hơn.
Trình Diên!
Trình Diên!
Trình Diên!
Trình Dịch chưa từng bao giờ hận hắn ta như lúc này. Ngay cả khi còn nhỏ bị hắn ta đánh chửi, nhục mạ cũng không nảy sinh ra oán hận mãnh liệt như vậy.
Quách Bác Viễn bên cạnh cảm giác được rõ ràng sếp đang thở hỗn loạn, đối với việc này, anh ta chỉ có thể giữ sự im lặng.
Cuối cùng, khi nhìn thấy bóng dáng của Berger mất dạng ở cuối con đường. Tim anh như thể đẫm trong nước đá, lạnh đến nổi hai hàm răng anh đánh cầm cập. Hồi lâu sau, anh mới cất lời: "Đi thôi, quay về."
Tuy rằng không nghe ra được giọng điệu của sếp có chút gợn sóng nào, nhưng Quách Bác Viễn rất rõ. Nhà họ Trình tất muốn đổ mưa bão.
Trình Dịch đứng dậy, không biết có phải biên độ động tác quá lớn hay không, trước mắt anh bắt đầu bao phủ một tầng âm u.
Mà chính là ở ngay lúc này, bảo vệ phụ trách giám sát xoa mắt. Sau khi xác định mình không nhìn nhầm, anh ta cả kinh kêu lên: "Hai người xem, đây có phải con chó mà mọi người muốn tìm không?"
Trình Dịch không chút suy nghĩ, lập tức xoay đầu. Khi nhìn thấy trong màn hình hiện lên hình bóng quen thuộc ấy, anh vô thức lùi về sau hai bước. Cũng chính vì như vậy, cẳng chân anh va mạnh vào chiếc bàn cứng.
Cái bàn rung lên, ly nước thuỷ tinh để trên bàn văng xuống. Nước trong ly tức khắc bắn lên người Trình Dịch, nhưng mà hiện giờ anh không hơi đâu lo chuyện đó.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, con chó ló đầu ra nhìn, trong miệng còn ngậm một cái túi. Dường như cảm giác được có người đang nhìn trộm mình, nó chạy nhanh như chớp. Ban đầu Trình Dịch thất thần, sau đó anh không nén nổi nụ cười.
Lục Lộ à...
Trên thế giới này, hẳn không còn điều gì đánh mất mà tìm thấy được lại khiến người ta thấy xúc động như lúc này.
Trình Dịch không trì hoãn giây phút nào, dẫn theo bảo vệ, mau chóng đến nơi cuối cùng mà con Berger biến mất dạng.
Nhìn ngôi biệt thự trước mặt, tìm xung quanh một vòng mà không thấy bóng chó ta đâu. Trình Dịch mặc kệ hình tượng, gọi liên tục hai tiếng: "Lục Lộ".
Ngay sau đó, trên mặt kính tầng hai của biệt thự xuất hiện một cái bản mặt chó dí bẹp lên ô cửa sổ.
Bảo vệ: "..."
Con chó này sao lại vào trong được?!
Nghĩ đến khả năng mình có thể bị chủ căn biệt thự này khiếu nại, trên trán bảo vệ chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Trình Dịch nhìn hình ảnh này, cũng có chút kinh ngạc. Chần chừ một chút, anh thử gọi: "... Lục Lộ?"
Trên tầng hai kia, thật sự là chó của anh ư? Trình Dịch bỗng cũng có chút không xác định được.
Bảo vệ mang tia hy vọng cuối cùng, tiến lên ấn chuông cửa của biệt thự. Nhỡ đâu là chủ nhân căn biệt thự này có lòng tốt, cưu mang con Berger này thì sao?
Mãi đến khi cánh cửa mở, trước mắt chỉ có một con chó xuất hiện, bảo vệ mới hoàn toàn chết lặng.
Nhìn trên thân chó Berger sặc sỡ sắc màu, có vẻ trông hết sức buồn cười nhưng Trình Dịch lại không cười nổi.
Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn sen, biểu cảm rất chi là vô tội, "Gâu."
Cô vừa kêu lên một tiếng, xem như là chào hỏi. Sau đó bất ngờ trở tay không kịp đã bị Trình Dịch ôm chầm vào lòng.
"Gấu gấu gấu ứ ứ..." Tên culi hót phân kia, tui không thở nổi...
Cố Vân Thanh khó khăn đẩy mặt Trình Dịch, tiếp theo cô cảm nhận được mũi mình tiếp xúc với chút gì đó ươn ướt.
......
Không khí tĩnh lặng ba giây, Cố Vân Thanh bất lực kêu lên, "... Gâu gâu gâu."
Anh đừng khóc, đừng khóc mà.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vân Thanh:... Thứ sen mỏng manh dễ vỡ. (Trái tim làm bằng thuỷ tinh/pha lê)
Trình Dịch: Hừ!
TH: Có để yên cho tôi được khóc vì xúc động không.: