Chó Hoang

Chương 111: Bữa tiệc

Rất lâu rồi Lâm Mạn Tranh không gặp Tống Nịch Ngôn.

Nói thẳng ra, cái gọi là bữa tiệc sinh nhật này là do Lâm Mạn Tranh cố ý tổ chức để gặp Tống Nịch Ngôn, Tống Tuần nói với bà rằng gần đây Tống Nịch Ngôn nhiều việc, vì thế bà cảm thấy lo lắng khi gửi thư mời cho Tống Nịch Ngôn, nhưng không ngờ Tống Nịch Ngôn lại dứt khoát đồng ý.

Lâm Mạn Tranh cố tình đứng ở cửa tiếp khách sớm hơn nửa tiếng, bà biết cho dù là dịp gì thì Tống Nịch Ngôn luôn đến sớm hơn 20 phút, nhưng lần này anh không theo nguyên tắc, Lâm Mạn Chanh chờ suốt 15 phút cũng không thấy bóng dáng của anh.

Sau khi khách khứa đến ngày càng nhiều, Lâm Mạn Tranh không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén sự mong chờ của mình, cầm ly rượu từ tay Lạc Tước.

“Dì Lâm,” Lạc Tước cười tươi, dùng tay vén lọn tóc quăn ra sau tai, “Hôm nay anh Tống có đến không ạ?”

Nghe vậy, Lâm Mạn Tranh liếc nhìn cô ta đầy ẩn ý.

Cô gái này đi đâu cũng được vây quanh, nhưng lại cam tâm, sẵn sàng chạy theo Tống Nịch Ngôn hết lần này đến lần khác, tâm tư của cô gái này không cần nói cũng biết, là viên ngọc quý của nhà họ Lạc, cô ta và Tống Nịch Ngôn được trời đất tạo nên, nhưng...

Lâm Mạn Tranh nhướng mày, năm đó bà và Tống Tuần suýt bị cái gọi là gia thế cản trở, đương nhiên hiện tại bà không muốn can thiệp vào lựa chọn của Tống Nịch Ngôn, huống chi bà cũng không dám.

Nhưng bà không thể bỏ qua câu hỏi của Lạc Tước, Lâm Mạn Tranh đang định mở miệng thì đôi mắt của Lạc Tước đứng bên cạnh đột nhiên sáng lên, hai gò má ửng hồng nở nụ cười, Lâm Mạn Tranh cũng nhìn theo, quả nhiên là một chàng trai cao ráo, đẹp trai.

Có lẽ anh vừa mới bước vào thì đã bị mọi người vây quanh, ánh sáng ấm áp chiếu vào mi mắt của anh, cho nên vẻ lạnh lùng thường ngày bị che đi một chút.

Lâm Mạn Tranh quay đi, nhìn vẻ mặt háo hức của Lạc Tước, quả nhiên nghe thấy một câu:

“Dì Lâm, cháu ra chào anh Tống ạ.”

Nói xong, Lạc Tước tự tin đi thẳng về phía đám đông, rõ ràng còn chưa tới trung tâm đám đông cũng đã trở thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều người.

Cô ta dễ dàng đi đến trước mặt Tống Nịch Ngôn, hơi nghiêng người về phía trước, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Anh Tống, em còn đang cược với dì bảo anh không đến, xem ra lần này em lại thua rồi.”

Tống Nịch Ngôn chậm rãi cụp mắt, khóe môi cong nhẹ, như thể đã chào hỏi, sau đó lập tức lùi ra sau, kéo dài khoảng cách với cô ta.

Vì vậy, Hứa Miên Hoan ở sau lưng anh đập vào mắt Lạc Tước.

Từ lúc Hứa Miên Hoan bước vào cánh cửa này, lúc nào cũng có vài ánh mắt nhìn cô, những ánh mắt đó hoặc thăm dò hoặc đánh giá nghiên cứu, hoặc hoang mang, nhưng cô gái đối diện nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác, khoảnh khắc Hứa Miên Hoan đối diện với cô gái đó, cằm của cô ta hơi ngửa lên, không để Hứa Miên Hoan vào trong mắt.

Cử chỉ kiêu căng ngạo mạn, cứ như cô ta và Tống Nịch Ngôn mới là người cùng một thế giới.

Sau khi phát hiện Hứa Miên Hoan đứng sau lưng Tống Nịch Ngôn, sắc mặt của Lạc Tước trở nên cực kỳ khó coi, khóe môi mím chặt, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc không thể tin được, Tống Nịch Ngôn vẫn chưa chia tay với cô bạn gái này? Thậm chí còn dám đưa con ả này tới tham gia tiệc sinh nhật của Lâm Mạn Tranh?

Đây là lần đầu tiên Lạc Tước hoang mang như vậy, vẻ mặt cô ta ngẩn ra một lúc lâu, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô ta nhướng mày nhìn Hứa Miên Hoan, nụ cười đông cứng:

“Xin chào, tôi tên là Lạc Tước.”

Hứa Miên Hoan không ngờ rằng Lạc Tước sẽ chào mình, cô sửng sốt, khi đang chuẩn bị trả lời Lạc Tước thì tầm mắt của cô đã bị dáng người của chàng trai che khuất.

Đứng trước mặt cô là Tống Nịch Ngôn, anh ngước mắt, giọng điệu khách sáo nhưng không hề bất lịch sự: “Cô lạc, xin lỗi nhé, nếu tôi không đi tìm mẹ tôi, chỉ sợ bà ấy sẽ nóng nảy.”

Nói xong, anh kéo Hứa Miên Hoan đi, không cho Lạc Tước cơ hội giữ lại.

Lạc Tước không đuổi theo, cô ta đứng tại chỗ, ngón tay mảnh khảnh siết chặt thành nắm đấm, nghĩ đến câu nói kia của Tống Nịch Ngôn, ánh mắt trở nên phức tạp.

Anh đến chỗ Lâm Mạn Tranh? Đưa bạn gái đến chỗ Lâm Mạn Tranh?

Với tính cách thường ngày của Lạc Tước, sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, lẽ ra nên từ bỏ, nhưng lần này, cô ra nhìn chằm chằm vào bóng lưng mạnh mẽ của Tống Nịch Ngôn, trong lòng thầm nghĩ sẽ dây dưa đến tận cùng.

Đây là lần đầu tiên vị tiểu thư kiêu ngạo nếm trải cảm giác muốn yêu mà không được, sao có thể cam tâm.

*

Lâm Mạn Tranh vẫn giống với lần trước Hứa Miên Hoan nhìn thấy, bà miễn cưỡng ngồi trên ghế, uống một ngụm rượu, đôi lông mày mảnh nhẹ khiến bà trông càng quyến rũ hơn.

Tống Nịch Ngôn công khai dẫn Hứa Miên Hoan đi tới bên cạnh Lâm Mạn Tranh, nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Mạn Tranh vội vàng ngồi thẳng, nhướng mày cười rạng rỡ, nhìn qua có vẻ khó xử.

“Con lại chuyển nhà à? Sao không nói cho mẹ biết nơi con chuyển đến?”

Tống Nịch Ngôn thích thú nghịch ngón út của Hứa Miên Hoan, nghe thấy lời oán trách nửa thật nửa giả của Lâm Mạn Tranh, anh trả lời: “Mẹ, đó là căn cứ bí mật mà con và Hoan Hoan gắn bó cả đời, mẹ đừng hỏi nữa.”

Con ngươi của Hứa Miên Hoan đột nhiên co rụt lại.

Vậy mà anh có thể dùng giọng điệu bình tĩnh thừa nhận việc giam cầm cô, sao anh có thể coi đó là chuyện đương nhiên như vậy?

Điều khiến Hứa Miên Hoan khó tin hơn chính là thái độ sau đó của Lâm Mạn Tranh, sau một lúc im lặng, Lâm Mạn Tranh mới chậm rãi nói ra câu này: “Tốt lắm, xem ra mẹ không có diễm phúc đến thăm con rồi.”

Cảm xúc sửng sốt qua đi, Hứa Miên Hoan rơi vào hoang mang.

Cô nhớ lần trước gặp trước, Lâm Mạn Tranh không như vậy, lần gặp mặt đầu tiên đó, Lâm Mạn Tranh một mực muốn giúp đỡ cô, hiện tại lại cá mè một lứa với Tống Nịch Ngôn.

Suy nghĩ bay xa của Hứa Miên Hoan nhanh chóng bị cắt đứt, Tống Nịch Ngôn kéo ngón út của cô, Hứa Miên Hoan chớp mắt, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt hoa đào kia.

Trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt mà cô không thể hiểu được, ngay khi Hứa Miên Hoan định suy nghĩ cẩn thận thì Tống Nịch Ngôn đã cúi đầu, hôn cô trước mặt Lâm Mạn Tranh.

Hứa Miên Hoan bị sự táo bạo của anh dọa sợ, cô hoang mang che miệng mình lại, khóe mắt vô thức liếc về phía Lâm Mạn Tranh, cô như có tật giật mình, lập tức đứng lên.

Cô nuốt nước miếng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, không dám đối diện với Lâm Mạn Tranh, vì thế Hứa Miên Hoan mạnh dạn hỏi Tống Nịch Ngôn: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Tống Nịch Ngôn im lặng, nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng dựa lưng vào ghế, nhướng mày thả cô đi.

Vì thế Hứa Miên Hoan có cơ hội thở dốc.

Khi cô đi về phía phòng tắm, bước chân cố ý chậm lại, thầm tính toán ở trong lòng.

Hứa Miên Hoan làm chuyện này không phải để tránh ánh mắt của Lâm Mạn Tranh.

Cô dùng mọi cách để đi ra ngoài là vì đợi một người.

Cuối cùng, ngay khi cô rửa tay xong, xoay người lại, cái người cô đang đợi đã chặn đường của cô.

Lạc Tước chống eo, kiêu ngạo nói một câu: “Cô muốn gì thì mới chịu chia tay với anh Tống?”

Hứa Miên Hoan hạ tay xuống, bình tĩnh trả lời: “Vì sao tôi phải chia tay với anh ấy?”

Lạc Tước nghiến răng, giọng điệu chỉ trích: “Cô không thích anh ấy, lừa dối anh ấy như vậy, cô thật sự thấy nhẹ nhõm sao?”

Cuối cùng Hứa Miên Hoan cũng ngước mắt lên nhìn cô ta, nhếch môi dưới ánh mắt phẫn nộ của Lạc Tước: “Nhưng anh ấy rất thích tôi.” Cô cố ý dừng một lúc, sau đó chậm rãi bổ sung: “Tôi tin chắc rằng anh ấy sẽ luôn thích tôi.”

Theo quan điểm của Lạc Tước, những lời Hứa Miên Hoan nói quả thực giống như tiểu nhân đắc ý, hình tượng của Tống Nịch Ngôn trong lòng cô ta càng thêm đáng thương, Lạc Tước còn chưa kịp phản bác thì cô ta nhìn thấy một bóng người ở sau lưng Hứa Miên Hoan, sắc mặt cô ta thay đổi, sự lên án chuyển thành thân thiết, nhiệt tình: “Anh Tống, bạn gái của anh dễ thương quá.”

Hứa Miên Hoan hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Tống Nịch Ngôn xuất hiện sớm như vậy, phá hỏng hết chuyện tốt của cô.

Cô cay đắng suy nghĩ, Tống Nịch Ngôn quả thực là âm hồn không tan, thời gian nói chuyện với Lạc Tước ngắn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Nhưng may mắn thay sự việc vẫn phát triển theo kế hoạch của Hứa Miên Hoan.

Sau khi cô bị Tống Nịch Ngôn đưa đi, Lạc Tước đứng một mình tại chỗ cùng với cơn giận dữ một lúc lâu, cái câu “Tôi tin anh ấy sẽ luôn thích tôi” của Hứa Miên Hoan cứ lặp đi lặp lại bên tai cô ta.

Một cô gái bình thường như cô ta lại dám nói câu này?

Lạc Tước không khỏi nghĩ đến câu nói châm chọc này, càng nghĩ càng thấy khủng bố, cô ta mím môi, cuối cùng đưa ra một quyết định ngây thơ: mình phải cứu anh Tống của mình.

Bước đầu tiên của cô ta là phải lợi dụng tất cả các mối quan hệ để điều tra cô ả bạn gái của Tống Nịch Ngôn.