Tuyệt Đại Con Rể

Chương 164: Dập tắt lửa đi

“Thạch Quang Hòa, cậu đừng khinh thường người khác được không. Để cho tôi chút mặt mũi đi.” Trương Thanh Hương chắn trước bảo vệ Lăng Thành.

Trương Thanh Hương rất rõ, trong nhà của Thạch Quang Hòa, là một xã hội không mấy sạch sẽ. Nghe nói cấp dưới của bố cậu ta, có khoảng hai mươi tới ba mươi người.

Nếu như chọc phải Thạch Quang Hòa, Lăng Thành nhất định sẽ không còn mạng nữa đâu.

Tuy lần trước ở khu biệt thự đó, giám đốc Uyển Đình của tập đoàn Hải Tĩnh đã gọi Lăng Thành là bố. Nhưng cho dù Lăng Thành là một thương nhân, có giỏi đến đâu cũng không thể động vào xã hội đen được.

Thạch Quang Hòa ho một tiếng, đôi mắt lé đánh giá Lăng Thành: “Thằng kia, hôm nay tao nể mặt Thanh Hương, không so đo với mày, lần sau dám đυ.ng tới tao, mày nên cẩn thận một chút đi.”

Cùng lúc đó, mấy cậu sinh viên đứng bên cạnh cậu ta cũng đều bước tới bên cạnh Lăng Thành, hung hăng phỉ nhổ.

“Đây là nhờ mày may mắn.”

“Hôm nay anh Hoa có tâm tình rất tốt, nếu không mày đã gặp xui xẻo rồi.”

Lăng Thành cười không nói gì. Trong lòng đang nghĩ, nếu hôm nay không phải có Trương Thanh Hương ở đây, những người này có lẽ phải nằm viện hết rồi. Nên biết rằng, trên tầng có hơn hai trăm anh em của Trường Sinh Điện, họ đều đang uống rượu no say, nếu bản thân anh và Thạch Quang Hoa đánh nhau, những anh em ở trên tầng cùng lao xuống tới, sẽ gây ra cảnh tượng gì chứ?

Đang nghĩ tới đó, Trương Thanh Hương đi tới cười nói: “Lăng Thành, sao anh lại ở chỗ này vậy?”

Thật đúng là kỳ diệu, mỗi lần cô ta từ trong trường ra ngoài, đều có thể gặp được anh.

Lăng Thành cười tủm tỉm nói: “Tới đây đương nhiên là để ăn cơm. Cảm ơn cô, vừa nãy giúp tôi giải vây.”

Nói thật, nếu không phải để ý tới Trương Thanh Hương, vừa rồi chính anh đã không nhịn được nữa mà động tay.

Trương Thanh Hương vẫy vẫy tay: “Không sao hết, dù sao cũng đều là chỗ quen biết, sau cùng không thể trơ mắt nhìn anh bị bọn họ đánh được. Vậy nhé, em đi ăn cơm cùng bạn bè đây.”

Nói xong câu này, lập tức xoay người rời khỏi đó.

Lăng Thành không nhịn được cười một tiếng. Đi tới toilet, sau khi cả người nhẹ nhàng hơn, quay trở lại tầng 2.

Lúc này Lôi Hoành và những anh em khác đều đã uống đủ rồi, một đám đều ngà say.

Lăng Thành trở lại vị trí ngồi, tiếp tục bàn bạc về chuyện của nhà họ Đoạn, sau đó lại bàn bạc riêng với Lôi Hoành vài câu, cuối cùng gọi phục vụ tới tính tiền.

Lúc xuống tầng, hơn hai trăm anh em cao to lực lưỡng đi sau Lăng Thành, khí thế vô cùng bức người.

Đoàn người đen nghìn nghịt, từ trên cầu thang đi xuống, khiến toàn bộ nhân viên trong sảnh lớn của khách sạn một tiếng cũng không dám nói.

Mà Lăng Thành đi ở phía trước, lập tức trở thành tiêu điểm.

Không ít nhân viên của khách sạn, đều dừng mắt ở trên người Lăng Thành, không hiểu sao có thể cảm nhận được khí thế bức người của anh.

Người kia là thế?

Trông trẻ như vậy, là nhân vật lớn nào chứ?

Mà lúc này, nhóm của Trương Thanh Hương đang ngồi ở một góc của sảnh lớn, ánh mắt của họ cũng đều nhìn về phía cầu thang.

Đây… Người dẫn đầu chính là Lăng Thành?

Trương Thanh Hương chỉ cảm thấy chân có chút mềm nhũn ra.

Mà những bạn bè bên người cô ta, một đám cũng đều buông đũa xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám dù chỉ một chút.

Thạch Quang Hoa càng ứa mồ hôi đầm đìa hơn.

Trời ạ, thì ra người này chính là một anh lớn đó.

Có hơn hai trăm đàn em sao? Vậy… vậy…

Nghĩ thầm, cả người Thạch Quang Hoa đều không nhịn được mà run lên, ngay cả đũa cũng không cầm nổi nữa, trong lòng vừa nghĩ lại vừa sợ hãi.

“Rầm!”

Mà mấy nam sinh bạn cậu ta, cũng đều không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng. May quá, quá may rồi, vừa nãy chưa động tay tới.

Nếu không, chính bản thân những người này, còn không bò được ra ngoài nữa đâu nhỉ?! Một đám cúi đầu, chỉ sợ bắt gặp Lăng Thành.

Bên kia, Lăng Thành đã tính tiền xong. Sau khi ra khỏi sảnh lớn của khách sạn, quay đầu lại nói với Lôi Hoành: “Được rồi, chuyện của nhà họ Đoạn, sẽ giao cho anh xử lý, tôi chờ tin tốt của anh.”

Lôi Hoành gật đầu thật mạnh: “Thủ lĩnh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của anh.”

Lăng Thành gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Lôi Hoành hướng về phía bóng lưng của anh, cung kính nói: “Cung tiễn thủ lĩnh.”

“Cung tiễn thủ lĩnh.”

Trong nháy mắt ấy, rất nhiều anh em đứng xếp hàng ngay ngắn sau Lôi Hoành cũng đồng thời hô lên một tiếng, tiếng hô vang trời.

Trời ạ.

Nhóm người Thạch Quang Hoa đang ngồi ở một góc trong sảnh lớn, thấy tình huống như vậy, đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, không thể nói nên lời!

Ngày hôm sau.

Lăng Thành đã đi tới trường học từ sớm.

Đêm qua, sau khi đem chuyện của nhà họ Đoạn giao lại toàn bộ cho Lôi Hoành, Lăng Thành lập tức quay trở lại bệnh viện, chăm sóc cho Giai Kỳ. Cùng cô nói chuyện phiếm, mãi đến nửa đêm mới chịu đi ngủ.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Lăng Thành vẫn vô cùng tỉnh táo.

Không thể không nói, đây đều là lợi ích có được khi tu luyện “Thuần dương chân kinh.”

Nói thật, đóng hơn bảy mươi tỷ, thật sự không phải uống phí rồi. Sau khi tu luyện xong bộ chân kinh này, Lăng Thành cảm thấy sức khỏe của bản thân, ít nhất so với trước kia đã tăng lên gấp ba lần. Anh hiện tại, dù có đứng im dùng kỹ năng Cửu Long Thăng Thiên, cũng là vô địch!

Khi tới trường học, Tôn Đại Quân đã đấm vai của Lăng Thành một chút, cười hì hì hỏi: “Thành này, hôm qua cậu đã đi tới chỗ nào vậy? Gọi điện cho cậu cũng không nhấc máy nữa.”

Hai người này, đã quá một tuần chưa gặp nhau rồi!

Lăng Thành cười cười: “Không có chuyện gì hết, hôm qua ngủ quên, cũng không bắt máy được.”

Chuyện Giai Kỳ bị thương, tốt nhất vẫn không nên nói cho anh ta biết.

Nếu không với tính cách của Đại Quân, nhất định sẽ tìm tới nhà họ Đoạn báo thù.

Nhà họ Đoạn có thực lực rất mạnh, để anh ta khẳng định sẽ có hại. Chuyện tiêu diệt nhà họ Đoạn, vẫn nên giao cho Lôi Hoành xử lý thì hơn.

Tôn Đại Quân cười nói: “Tôi biết rồi, khẳng định ở nhà sống thế giới hai người với chị dâu đúng không. Đúng rồi, hôm qua chủ nhiệm lớp cũng tìm cậu đó.”

Kỷ Phương?

Lăng Thành sau khi sửng sốt một chút, sau đó đã nhớ ra, hôm qua Kỷ Phương đã gọi điện cho mình vài lần, đều quên trả lời lại cô ta. Qua mấy ngày rồi, thực lực của cô ta đã giảm nhanh nhỉ?

Đúng lúc này, Lê Hoàng Tú Anh ngồi trước, bỗng nhiên quay đầu lại ném một tờ giấy tới.

Trời ạ!

Tôn Đại Quân giống như người bị động kinh, bắt lấy cánh tay của Lăng Thành.

Đây là tình huống gì vậy, anh ta chỉ mới vài ngày không tới đây, sao nữ thần lại truyền giấy cho cậu ta chứ?

Thật đáng sợ, Tôn Đại Quân hưng phấn mò tới, vô cùng kinh ngạc nói: “Trời ơi, Thành à, bây giờ mới là mấy ngày chứ, cậu đã qua lại với hoa hậu giảng đường rồi.”

Lăng Thành cười ha ha nói: “Đương nhiên.”

Nói xong thì mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên giấy viết: “Buổi tối mời cậu ăn cơm, có rảnh không?”

Ha ha, Lê Hoàng Tú Anh này thật đúng là cứng đầu đó.

Lần trước mời anh ăn cơm, anh đã bị Kỷ Phương gọi đi rồi, sau đó lại vào thư viện tu luyện.

Bản thân anh đã quên rồi, không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ.

Tôn Đại Quân nhìn tờ giấy, cả người đều ngây ra: “Trời ạ, không nhìn nhầm chứ?”

Lê Hoàng Tú Anh kia là ai chứ, chính là nữ thần của cả học viện võ này, nữ thần lạnh lùng nhất.

Ngày thường lạnh lạnh nhạt nhạt, ngay cả nam sinh ưu tú cũng không liếc mắt quá một lần.

Cô ấy vậy mà lại mời Thành ăn cơm?

Thấy vẻ mặt khϊếp sợ của anh ta, Lăng Thành cười tủm tỉm nói: “Được rồi, đừng hâm mộ quá, tối nay đưa cậu đi cùng.”

Nữ thần mời ăn cơm, sao có thể quên đi anh em của mình được chứ.

Nghe được câu này, Tôn Đại Quân hưng phấn không thôi.

Lăng Thành nhanh chóng trả tờ giấy lại, bên trên chỉ có hai chữ: “Có rảnh.”

Mới vừa trả giấy lại xong, trong phòng học xuất hiện một thân hình duyên dáng xinh đẹp, một thân áo choàng tóc dài, uyển chuyển điềm tĩnh, đúng là giáo viên dạy luyện thuốc Tô Cẩm.

Cả phòng học xôn xao.

Tô Cẩm gần đây khiến toàn bộ nam sinh trong lớp giống như được tiêm máu gà vậy, nhìn không chớp mắt nổi.

Ở lớp mười sáu, có hai cô giáo xinh đẹp, một người là chủ nhiệm lớp Kỷ Phương, một người khác chính là Tô Cẩm.

Nhưng mà Kỷ Phương tuy xinh đẹp, lại rất nghiêm khắc.

Tô Cẩm thì dịu dàng hơn nhiều.

Lúc này, Tô Cẩm mang vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Các bạn, hai hôm trước tôi đã dạy các bạn những kiến thức liên quan tới luyện thuốc, nhưng mà kiến thức và thực tế khác nhau khá lớn, hôm nay chúng ta cùng thực hiện một chút. Cho nên buổi học hôm nay, chúng ta đi tới phòng luyện thuốc.

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng học đều kích động không thôi.

Mọi người đều chưa từng được thấy các quy trình luyện thuốc, chuyện luyện thuốc này, ở trong lòng họ vô cùng bí ẩn.

Không thể không nói, phòng luyện thuốc của học viện võ thuật đúng là vô cùng quý hiếm, trong phòng luyện thuốc có rất nhiều thảo dược quý giá.

Lúc này các thành viên trong lớp, đều đứng theo thứ tự trước cửa phòng luyện thuốc.

Tô Cẩm đứng trước, nhẹ giọng nói: “Đồ trong phòng luyện thuốc, mọi người không được đυ.ng tới, hôm nay tôi làm mẫu cho các bạn, làm cách nào để tạo ra thuốc cầm máu. Thuốc cầm máu khai thông huyết mạch, dùng trong việc điều trị vết thương bên trong, có công dụng rất tốt, là một loại thuốc chữa bệnh.”

Nói tới đây, Tô Cẩm cầm mấy tập tài liệu, bắt đầu bật lửa lò luyện thuốc, chuẩn bị luyện thuốc.

Cả đám học sinh vô cùng kích động, lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy luyện thuốc, ai cũng không dám chớp mắt sợ bỏ qua thứ gì đó.

Ồ?

Cũng ngay lúc này, Lăng Thành không nhịn được nhíu mày.

Lăng Thành biết, thuốc cầu máu là một loại thuốc vô cùng bình thường, cũng không cần điều chế phức tạp như vậy.

Nhưng mà, vừa nãy khi Tô Cẩm lấy thuốc, hình như thiếu mất một loại cỏ cầm máu rồi.

Cỏ cầm máu là một loại cỏ có tính hàn, trong quá trình luyện chế ra thuốc, có thể điều tiết tác động của nhiệt.

Nếu thiếu nó, chỉ sợ lò luyện thuốc sẽ nổ mạnh!

Nghĩ tới đó, Lăng Thành không nhịn được hô một tiếng: “Cô ơi từ từ đã.”

Nhưng mà đã chậm mất rồi, Tô Cẩm đã đậy chặt lọ thuốc, đặt phía dưới lò luyện đã bén lửa.

Tô Cẩm kỳ lạ nhìn Lăng Thành, giọng nói mềm mại dễ nghe: “Lăng Thành, em có vấn đề gì sao?”

Trong nháy mắt đó, ánh mắt của những người bạn xung quanh đều dừng lại trên người Lăng Thành, một đám đều có biểu cảm không mấy vui vẻ.

Khó có thể được nhìn cô giáo làm mẫu một lần, thằng nhóc này lại muốn gì nữa chứ?

Lăng Thành cười cười với Tô Cẩm: “Cô ơi, dập tắt lò luyện đi ạ.”

Luyện chế thuốc cầm máu chỉ cần thời gian ba phút.

Hiện tại đã quá nửa phút rồi.

Nói cách khác, chỉ còn hơn hai phút một chút, lò luyện sẽ lập tức nổ mạnh. Đến lúc đó, những bạn trong lớp đều sẽ bị thương mất.

Tô Cẩm ngây ngẩn cả người, cười nói: “Vì sao em lại muốn dập tắt lò luyện vậy?”

Từ xưa đến nay, trong quá trình luyện thuốc, có rất nhiều điều kiêng kị, mà giữa chừng dập tắt lửa, chính là một trong số đó. Bởi vì dập lửa giữa chừng, sẽ khiến lọ thuốc chịu tổn thương lớn.

Kiến thức này, khi cô đi dạy đã nói rõ. Lăng Thành này, chắc chắn là đi học không tập trung nghe giảng rồi.

Nghĩ vậy, Tô Cẩm cũng có chút mất hứng.