Tuyệt Đại Con Rể

Chương 142: Tranh Cử Chức Lớp Trưởng

Rạng sáng hôm sau, Lăng Thành còn đang ngủ say, Giai Kỳ đã đánh thức hắn dậy: “Mau dậy đi, lát nữa còn phải đến trường nữa.” Lăng Thành duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy. Đêm qua đọc sách hăng say, sau nửa đêm hắn mới ngủ.

Giai Kỳ giúp hắn cầm một bộ quần áo: “Nhanh đi rửa mặt đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Nói xong, cô bèn xoay người đi vào phòng bếp. Lăng Thành sửng sốt một chút, trong lòng có chút ấm áp.

Nói thật, kết hôn ba năm qua, cho tới bây giờ Giai Kỳ cũng chưa từng nấu cơm cho hắn. Trước kia một ngày ba bữa cũng đều do Lăng Thành nấu. Bây giờ thái độ của Giai Kỳ thay đổi lớn, hắn có chút không quen...

Hôm nay là ngày đầu tiên Học Viện Thượng Võ chính thức lên lớp. Thời điểm Lăng Thành đến nơi, tất cả học sinh trong lớp trên cơ bản đều đã tới đông đủ. Thật kỳ lạ. Sao Đại Thánh còn chưa đến? Tên này chắc không phải là ngủ quên mất rồi chứ.

Ngay khi đi vào lớp, Lăng Thành nhịn không được nhíu nhíu mày. Tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm lớp Kỷ Vân. Tiết học này giảng về huyệt vị trên cơ thể người. Lúc này, Kỷ Vân viết tên của hai huyệt vị lên trên bảng đen, bắt đầu nghiêm túc giảng giải: “Huyệt Thái Dương, còn được gọi là Kỳ Huyệt ngoài kinh, là bộ vị quan trọng của cơ thể con người, cũng là một trong những tử huyệt, nếu như bị đánh trúng, nhẹ thì hôn mê, nặng thì tử vong.”

“Huyệt Bách Hội, thuộc về kinh mạch Đốc Mạch, chính là vị trí trung tâm trên đỉnh đầu người, còn được gọi là “Tam Dương Ngũ Hội”, giới tu luyện thường nói “Tam Hoa Tụ Đỉnh”, ý nói chính là cái huyệt vị này.”

Lúc này Kỷ Vân giải thích rất cặn kẽ. Không ai dám quấy rối trong tiết học của cô. Dù sao cô cũng là Võ Hầu tầng một. Ai còn dám tự tìm phiền phức chứ. Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh giảng bài êm ái của Kỷ Vân vang lên quanh quẩn.

Kỷ Vân giảng giải vô cùng kỹ càng, nữ sinh trong lớp đều nghe rất mê mẩn, nhưng mà không ít nam sinh lại không để tâm lắm, bọn hắn nào có tâm tư nghe giảng bài, ánh mắt của bọn hắn đều đang bận đánh giá Kỷ Vân từ trên xuống dưới.

Hôm nay cô Kỷ mặc một chiếc váy bó hông, không chỉ gợi cảm mê người, hơn nữa còn có khí chất thần tiên. Đẹp! Quá đẹp! Có một cô giáo xinh đẹp như thế đứng trên bục giảng giảng bài thì còn ai có tâm tư nghe giảng nữa. Nói thật, Kỷ Vân không chỉ xinh đẹp, điểm hấp dẫn người khác nhất chính là cái khí chất của Võ Hầu tầng một trên người cô ấy, vô cùng dịu dàng và nội liễm, người bình thường cơ bản là không sánh được.

Có điều Lăng Thành lại không có tâm tình thưởng thức điều đó, lúc này hắn đang cầm điện thoại di động, có chút đứng ngồi không yên. Tình huống gì thế này? Cái tên Tôn Đại Thánh này sao còn chưa tới chứ.

Trong lòng lầm bầm một câu, Lăng Thành gửi cho Tôn Đại Thánh một tin nhắn WeChat. Chỉ chốc lát sau, phía Tôn Đại Thánh nhắn tin lại. “Lăng Thành, tôi là Lý Nam, Đại Thánh xảy ra chuyện rồi, chúng tôi đang ở bệnh viện.”

Gì? Lại vàobệnh viện? Lăng Thành biến sắc, nhanh chóng trả lời: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại vào bệnh viện? Có phải người Đoạn Gia lại đến gây chuyện hay không?”

Lý Nam rất nhanh trả lời lại: “Không phải Đoạn Gia, là hai chị em Dương Tĩnh Dương Long làm.” Hai chị em Dương Gia là kẻ thù cũ của Tôn Đại Thánh. Bằng không lần trước cũng sẽ không phải người bắt cóc Lý Nam.

Lần trước bắt cóc không thành công, trong lòng Dương Long bèn không thoải mái. Hôm qua Tôn Đại Thánh đến Học Viện Thượng Võ, Tôn Gia do Lý Nam chủ trì đại cuộc. Dương Long biết cơ hội tới rồi.

Buổi sáng hôm qua, Dương Long mang theo một đám người, trực tiếp xông đến Tôn Gia, muốn bắt Lý Nam về. Lúc đó trong nhà ngoại trừ Lý Nam ra thì lão gia tử Tôn Diệu cũng có mặt ở đó. Ông đương nhiên không thể để bọn chúng bắt mất cháu dâu của mình.

Sau khi Tôn Diệu ăn Thần Tiên Đan, thực lực đã đạt tới Võ Hầu tầng một, ông một thân một mình đánh lui tất cả bọn chúng. Có điều dù sao thì ông cũng đã lớn tuổi, cho dù là Võ Hầu tầng một nhưng vẫn bị Dương Long chém cho một nhát.

Đêm qua, sau khi Tôn Đại Thánh về nhà, nghe được tin ông nội bị chém, hắn lập tức lửa giận ngút trời, mang theo hơn một trăm người, trực tiếp đi tìm Dương Long. Kết quả lại gặp phải mai phục.

Dương Long đã sớm đoán được Tôn Đại Thánh sẽ đến báo thù, cho nên trước đó đã phái người mai phục bốn phía. Tôn Đại Thánh bị Dương Long đánh cho một chưởng, lúc đó phun ra một ngụm máu tươi, có điều hấn vẫn cắn răng xông ra ngoài. Sau khi trở lại Cung Đại Thánh, hắn rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

Đờ mờ! Xem xong mấy thứ này, Lăng Thành thầm chửi một câu. Sớm biết như vậy thì lúc trước hắn không nên cho Dương Long Dương Tĩnh Thần Tiên Đan! Lăng Thành hít sâu một hơi, tìm được số điện thoại của Dương Tĩnh, gửi đi một tin nhắn: Có phải cô tìm Tôn Đại Thánh gây chuyện hay không?

Cô gái này đánh Tôn Đại Thánh bị thương, còn muốn bái hắn làm sư phụ, học luyện đan? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Lăng Thành đang gõ tin nhắn, chợt mơ hồ ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người. Kỷ Vân không biết từ lúc nào đã đi tới, lúc này đang đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn.

Học sinh trong lớp lúc này đều cười rộ lên. Ha ha, cái tên con rể ở rể này lại gặp xui xẻo rồi. Kỷ Vân vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Lăng Thành, hôm qua chạy một trăm vòng cậu còn chưa nhớ đòn đúng không, ai dạy cho cậu cái tật này vậy? Ai cho phép cậu nghịch điện thoại trên lớp hả?”

Đờ mờ, hắn ở dưới mặt bàn gửi tin nhắn mà cô ta cũng có thể phát hiện cho được. Lăng Thành thở dài một hơi: “Cô giáo, tôi không nghịch điện thoại, tôi chỉ là xem thời gian một chút thôi.”

Nói xong, hắn bèn cất điện thoại đi. “Làm sai chuyện cũng không cần giảo biện như thế, đưa di động cho tôi.” Kỷ Vân ngữ khí lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm khiến người khác không thể nghi ngờ.

Lời nói vừa dứt, cô đưa tay ra lấy điện thoại, lạnh lùng nói: “Lăng Thành, một tên con rể ở rể như cậu sao lại không có chút giác ngộ nào vậy? Có thể bước vào Học Viện Thượng Võ này, cậu nên cố mà quý trọng, cố gắng học tập tu luyện. Người khác có thể kiếm sống, đó là bởi vì sau lưng người ta có gia tộc chống lưng, coi như trên việc tu luyện không có thành tựu gì, cũng có thể áo cơm không lo, cậu thì sao, chẳng biết xấu hổ mà sống qua ngày, đáng đời bị người khác chế giễu.”

Nói xong, Kỷ Vân không nhiều lời, đang muốn quay người trở về bục giảng. Lăng Thành không biết nói gì, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Con rể ở rể thì thế nào, tôi cảm thấy sống rất tốt mà...”

Âm thanh rất nhỏ, có điều Kỷ Vân lại nghe được rõ ràng, không ít học sinh xung quanh cũng đều nghe được. Gì? Tên này đi ở rể nhà người ta đến nghiện luôn rồi à? Chỉ một thoáng, không ít người xung quanh cũng nhịn không được bắt đầu giễu cợt hắn.

Kỷ Vân cực kỳ tức giận, chỉ ra ngoài cửa nói: “Đồ vô tích sự, cút cho tôi, đi ra bên ngoài đứng đó đi. Hôm nay không cho phép cậu ngồi.” mẹ kiếp! Hôm qua phạt chạy bộ, hôm nay lại phạt đứng. Thực sự là xui xẻo tìm đến nhà rồi.

Lăng Thành thở dài một hơi, chỉ muốn nhanh chóng trộm kinh thư đến tay, sau đó cũng không cần tiếp tục đến lớp đi học nữa.

Sau khi đuổi Lăng Thành ra khỏi phòng học, Kỷ Vân cũng không thèm nhìn hắn một cái, gõ gõ bục giảng, mở miệng nói: “Tiết này sắp kết thúc rồi, tôi muốn tuyên bố một việc, ngày mai lớp chúng ta bầu cử chức lớp trưởng.”

Nói xong, ánh mắt Kỷ Vân nhìn xung quanh một vòng, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Sau này lúc tôi không có ở đây, lớp trưởng có thể xử lý vài việc vặt trong lớp, ví dụ như trường học có hoạt động gì đó, cho nên, tôi cần một bạn có năng lực đảm nhiệm chức lớp trưởng.”

Oa! Lời nói vừa dứt, trong phòng học một mảnh xôn xao, tất cả mọi người đều nhiệt tình nghị luận. Muốn chọn lớp trưởng đó. Tuy trách nhiệm lớn, nhưng mà quyền lợi cũng rất lớn nha. Nếu có thể trở thành lớp trưởng, sau này lúc mà cô Kỷ không ở đây, cái lớp này chẳng phải là do mình cai quản hay sao?

Trong phòng học, trong mắt không ít học sinh đều lóe lên ánh sáng nóng bỏng. Ai cũng muốn tranh cử chức lớp trưởng.



Hôm nay học liền mấy môn. Ngoại trừ tiết dạy về huyệt vị của cô Kỷ thì còn có tiết luyện đan, văn học, binh pháp, trận pháp. Có điều phần lớn chương trình học đều do vài ông lão tới dạy. Mấy ông lão này giống như phu tử (thầy giáo) thời cổ đại, tư tưởng cổ hủ, tính cách ngoan cố, bất kể là nam sinh hay là nữ sinh cũng đều không có hứng thú với tiết học.

Có điều cô giáo dạy tiết luyện đan vừa xuất hiện đã khiến ánh mắt mọi người sáng lấp lóe. Giáo viên dạy luyện đan tên là Tô Tình, giống như Kỷ Vân, cả hai đều rất đẹp, hơn 30 tuổi, gợi cảm mê người. Có điều không giống với Kỷ Vân chính là, tính cách Tô Tình rất dịu dàng, nói chuyện êm ái mềm mỏng rất dễ nghe, mang lại cho người khác cảm giác vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng hiền lành. Tuyệt không nghiêm khắc.

Học xong một tiết luyện đan, Tô Tình nhận được sự yêu thích của toàn bộ học sinh. Lăng Thành đứng ròng rã một ngày, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lăng Thành thở phào một hơi.

Mẹ kiếp. Rốt cuộc cũng tan học rồi. Đứng ròng rã một ngày, hai chân hắn như nhũn ra, cảm giác cả người đều suy yếu. Kết quả đúng vào lúc này, một học sinh nhanh chóng đi lên bục giảng, trên mặt mang ý cười: “Mọi người trước hết chờ chút đã, khoan hãy đi, tôi muốn nói mấy câu.”

Học sinh này tên là Doãn Chính. Đến từ gia tộc vùng khác, thế lực của gia tộc cũng không nhỏ, xứng danh phú nhị đại (con nhà giàu đời hai). Đứng trên bục giảng, Doãn Chính hắng giọng một cái, hướng về phía tất cả mọi người trong phòng học hô lên: “Các bạn, chúng ta có thể được phân vào một lớp, đây chính là duyên phận, đêm nay tôi mời mọi người ăn cơm.”

Vừa rồi cô Kỷ nói, ngày mai sẽ tranh cử chức lớp trưởng, Doãn Chính cũng muốn tranh cử! Hắn sở dĩ muốn mời mọi người ăn cơm, chính là muốn giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với mọi người trong lớp, chuẩn bị cho cuộc bỏ phiếu tranh cử chức lớp trưởng ngày mai.

“Ha ha, anh Chính muốn mời cơm, quá tốt rồi!” Một học sinh đứng lên, lớn tiếng vỗ tay tán thưởng. Tên này tên là Vương Nãi Pháo, trong nhà mặc dù cũng có chút tiền, nhưng ở trước mặt đông đảo phú nhị đại trong lớp thì cơ bản là không đáng nhìn.

Có điều Vương Nãi Pháo rất thông minh, chưa đến một ngày mà đã thân quen với Doãn Chính, trở thành người hầu nhỏ của Doãn Chính. Lúc này Doãn Chính mời khách, hắn đương nhiên không chút do dự lựa chọn ủng hộ.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao mở miệng phụ hoạ. “Đi, chắc chắn đi!” “Cảm ơn anh Chính nha!!” Trong nháy mắt, cả lớp đều đồng ý tham gia. Doãn Chính lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vân: “Cô Kỷ, cả lớp đều đi, cô cũng đi nha.”

Kỷ Vân suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, vậy tôi bèn đi cùng mấy cậu vậy.” Dù sao cũng là học sinh lớp mình, nhân cơ hội ăn cơm lần này cũng có thể hiểu rõ bọn hắn hơn một chút, thuận tiện sau này dựa theo tài năng từng người mà dạy học.

Thấy Kỷ Vân cũng đồng ý, Doãn Chính cực kỳ vui mừng, xua tay nói: “Đi thôi, chúng ta tới Đông Lâu Lạc Hải.”